Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241 - Chỉ Có Một Người Được Sống.

Chương 241 - Chỉ có một người được sống.
Chương 241 - Chỉ có một người được sống.

‘Là cậu đã cứu tôi phải không?’

‘Là cậu đã giúp tôi trọng sinh sao?’

Sở Duyệt nhìn người thiếu niên trong quả cầu ánh sáng, đột nhiên hiểu rõ, ở một khắc phòng thí nghiệm nổ mạnh kia, vì sao cô lại rơi vào một không gian hư vô.

Hóa ra, là Mục Ca đã đưa cô vào trong không gian của hắn.

Vậy trọng sinh lại là chuyện gì?

Lúc này đây, Mục Ca không trả lời Sở Duyệt.

Quả cầu ánh sáng trên bầu trời từ từ hạ xuống, dừng bên cạnh Mục Ly.

Người thiếu niên trong quả cầu ánh sáng có gương mặt thanh tú, cả người lại gầy đến lợi hại, đôi mắt hắn nhắm chặt, giống như đang ngủ say.

- Tiểu Ca…… Tiểu Ca! Thật sự là em! Cuối cùng chị cũng đã tìm được em.

Mục Ly vừa nhìn đã nhận ra cậu bé gầy gò đáng thương này chính là người em trai mà cô đang tìm kiếm, trong đôi mắt đẫm lệ đều là vui sướng cùng đau lòng, vươn tay muốn ôm hắn.

Nhưng ánh sáng xung quanh quả cầu bao bọc Mục Ca lại bài xích sự tiếp cận của cô ấy, khiến cô ấy căn bản không thể chạm vào hắn.

- Tiểu Ca, vì sao em lại biến thành như vậy? Em mở to mắt nhìn nhìn chị được không?

Mục Ly cố gắng hết sức vươn tay tiếp cận quả cầu ánh sáng, nhưng vẫn không thể chạm đến kết giới này.

- Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao lại biến thành dạng này? Chung quanh hắn là thứ gì a?

Mục Ly không gặp được Mục Ca, quay đầu nhìn về phía Sở Duyệt, trong mắt ngoại trừ nước mắt, còn có ẩn ẩn tức giận.

Sở Duyệt nhìn Mục Ca bên trong quả cầu ánh sáng, trong mắt đều là lửa giận thiêu đốt.

Thiếu niên này, bởi vì bị đám người kia phát hiện ra siêu năng lực đặc biệt, cho nên bị những tên muốn nghiên cứu kia bắt cóc, cướp hắn ra khỏi người nhà của mình.

Bọn họ chẳng những bắt hắn đi, còn lừa gạt hắn, nói người nhà không cần hắn, buộc hắn quên đi tên mình, cam tâm tình nguyện trở thành vật thí nghiệm của bọn chúng.

Những người đó quả thực là một đám vô nhân đạo, ác quỷ đội lốt người!!

- Ngày đó mẹ cô dẫn cậu ấy tới trung tâm thương mại, hắn bị người khác bắt cóc đi, mẹ cô không có đi xem náo nhiệt, mà bà ấy chỉ quay đầu nhìn thoáng qua mà thôi.

Sở Duyệt kể lại cho Mục Ly tất cả những gì trong hình ảnh Mục Ca vừa cho cô xem, nhưng cô lại không nói gì về mình.

Cô biết Mục Ca đã cứu mình, nhưng cô không nên nói với Mục Ly như thế nào về chuyện trọng sinh.

Mục Ly còn chưa nghe xong, cả người đã tức giận đến mức sắp nổ tung.

Những người này, vì dục vọng ích kỷ của bản thân bọn họ, mà hủy hoại tan nát gia đình cô!

- Bọn họ ở đâu, tôi muốn giết chết bọn họ!

Câu hỏi này khiến Sở Duyệt bối rối, cô chỉ biết mạt thế 1 năm, giang nghệ sẽ tới căn cứ Rạng Đông, nhưng trước đó hắn ta ở đâu, cô thật sự không biết.

Bất quá, trên đường trở về Tứ Xuyên, cô đã đụng phải hắn ta, tuy lúc ấy để hắn ta chạy thoát, nhưng cô vẫn biết đại khái phương hướng giang nghệ sẽ đi.

Sở Duyệt nhìn Mục Ca trong quả cầu ánh sáng, lúc này hắn giống như một người giả nằm ở đó, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được, đây không phải bộ dạng người bình thường nên có.

Hiện tại vấn đề mấu chốt không phải báo thù, mà là làm cách nào khiến Mục Ca tốt hơn bộ dáng hiện tại.

Sở Duyệt nhìn Mục Ca hỏi:

- Có cách nào cải thiện tình trạng hiện tại của cậu không? Cậu cũng không thể trôi lơ lửng trong không gian như thế này mãi được, phải không?

- Đúng đúng đúng! Phải nghĩ biện pháp tốt hơn.

Mục Ly đứng bên cạnh cũng điên cuồng gật đầu, đồng ý với lời Sở Duyệt nói.

‘Ở một thời không chỉ có một người được tồn tại, tôi chỉ có thể tồn tại trong không gian.’

Giọng nói của Mục Ca lại lần nữa vang lên trong đầu Sở Duyệt.

Bình Luận (0)
Comment