Sở Duyệt đợi chờ, nhưng không thấy hình ảnh khác xuất hiện.
Vậy nên, đó xem như là câu trả lời cho câu hỏi vừa hỏi của cô đúng không?
Đứa trẻ bị bắt cóc kia hẳn là Mục Ca.
- Sau đó thì sao? Cậu lại bị mang đi nơi nào?
Sở Duyệt hỏi tiếp.
Ánh mắt Mục Ly nhìn Sở Duyệt có chút nôn nóng, cô ấy chỉ có thể nghe được tiếng Sở Duyệt nói chuyện, không nghe được giọng nói của Mục Ca.
Cô ấy không biết Sở Duyệt và Mục Ca giao lưu như thế nào, chỉ có thể nôn nóng đứng chờ ở đây.
“Sau đó……”
Giọng nói của Mục Ca không có cảm xúc, nhưng Sở Duyệt lại cảm giác được một loại tuyệt vọng giãy giụa cùng thống khổ.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh hỗn độn.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, lạnh lùng đứng trước mặt thiếu niên, trong lời nói cũng không hề có chút ấm áp:
- Nhà cậu không cần cậu nữa, bọn họ đã bán cậu cho tôi. Với số tiền đó, bọn họ có thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường!! Người chỉ biết thêm rắc rối như cậu, ai sẽ để ý? Về sau cậu chỉ có thể đi theo tôi, phải ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, hiểu không?
……
Hình ảnh vừa chuyển, lại là một căn phòng khác, Mục Ca nho nhỏ bị trói vào một dụng cụ phức tạp, trên đầu trên người bị cắm rất nhiều dây dẫn.
Hắn lớn tiếng khóc kêu:
- Ba! Mẹ! Chị! Cứu…… Cứu Tiểu Ca!
Nhưng trong phòng lại có một thanh âm nói với hắn:
- Bọn họ đã không cần cậu, cậu không còn là Mục Ca, từ nay về sau, cậu chính là ‘ số 1’!
- Tôi là…… Tiểu Ca! Tôi là Mục Ca! Tôi phải về nhà……
Lời còn chưa nói xong, một luồng điện thông qua qua sợi dây xông vào cơ thể nhỏ bé của Mục Ca, hắn hét thảm thiết một tiếng, cả người bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
- Mau mau mau! Hắn đã đi vào! Sóng não có phát hiện gì không?? Kiểm tra từ trường có thay đổi gì không?...
Toàn bộ căn phòng đều là một mảnh hưng phấn, mấy chục người đang bận rộn xung quanh dụng cụ...
Từ nơi này hình ảnh bắt đầu trở nên hỗn độn, có khi là Mục Ca co ro trong không gian súc thành một đoàn, ngồi xổm trong một góc, trên mặt đều là nước mắt, trong miệng lẩm bẩm:
- Vì sao các người không cần tôi, vì sao bỏ……
Có khi là ‘số 1’ bên ngoài không gian bị khóa chặt trên dụng cụ, bị các loại thực nghiệm tra tấn đến hơi thở thoi thóp.
Cậu bé nho nho chậm rãi lớn lên từng ngày, nhưng càng ngày càng gầy, càng ngày càng suy yếu……
Chờ hình ảnh lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, Sở Duyệt nhìn thấy chính mình bị nhốt trong phòng thí nghiệm, đó chính là cô của kiếp trước!
Tứ chi của cô đều bị trói trên giường, cử động một chút cũng không thể, cô buộc bản thân phải mở mắt ra và lặp đi lặp lại với chính mình::
- Tôi không phải người phụ nữ biến thái, tôi là con gái của ba mẹ, tôi tên Sở Duyệt, tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà……
Lồng ngực Sở Duyệt đột nhiên giống như bị ai đó đánh mạnh, đó là tình cảnh của cô lúc ở trong phòng thí nghiệm của căn cứ Rạng Đông.
Sau khi bị Giang Nghệ bắt được, cô luôn tìm cơ hội muốn trốn, cho dù không có dị năng, nhưng dưới sự dốc lòng dạy dỗ của an kiệt, kỹ xảo chiến đấu của cô cũng không tồi.
Nhưng Sở Duyệt đã trốn vài lần, cuối cùng đều bị bắt lại.
Sau nhiều lần trốn thoát và giết chết nhiều người, người trong căn biệt thự kia của Giang Nghệ đều không dám một mình tới gần cô, ngay cả Giang Nghệ cũng phải làm mọi biện pháp an ninh rồi mới dám đến trước mặt cô.
Sau đó, Giang Nghệ đưa Sở Duyệt đến phòng thí nghiệm, muốn tẩy não cô..
Đầu tiên hắn dùng ma túy khống chế hành động của cô, sau đó không ngừng dùng tinh thần lực công kích cô.
Ở lúc cô đau đớn muốn chết, liền nói chỉ cần thần phục hắn, làm người phụ nữ của hắn, ngoan ngoãn nghe lời hắn, thì sẽ có được cuộc sống tốt nhất, vĩnh viễn không cần trải qua thống khổ này nữa.
Có rất nhiều lần, Sở Duyệt thiếu chút đã không chịu đựng nổi, nhưng cô vẫn cố nhịn, thà chết chứ không thỏa hiệp với tên biến thái đáng chết đó!
- Cho nên, lúc ấy, cậu cũng ở nơi đó sao?