Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239 - Vì Sao Không Cần Tôi?

Chương 239 - Vì sao không cần tôi?
Chương 239 - Vì sao không cần tôi?

Mấy năm nay, mỗi khi nghe được manh mối có chút giống, cô ấy đều không màng tất cả sẽ lập tức chạy tới, nhưng cuối cùng kết quả đều là thất vọng!

“Bọn họ nói, các người không cần tôi!”

m thanh kia lại vang lên trong đầu Sở Duyệt, giống như thở dài, lại giống như có một chút nhẹ nhõm.

Bọn họ?

- Bọn họ là ai?

Sở Duyệt vội vàng hỏi.

Nhưng Mục Ca không nói chuyện nữa.

Sở Duyệt khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là người lừa bán hắn?

Không, có lẽ không phải là lừa bán.

Làm sao một kẻ buôn người bình thường lại đi bắt cóc một thiếu niên mắc chứng tự kỷ?

Ai sẽ mua? Không sợ nện vào tay sao?

Sở Duyệt ẩn ẩn cảm thấy, những người mang Mục Ca đi, hẳn là nhìn trúng siêu năng lực của hắn.

Siêu năng lực trước mạt thế rất hiếm thấy, rất có thể có người quan đã để ý tới, còn thèm muốn nó.

Nhưng ba mẹ hắn không phải đã giấu hắn rất kỹ sao, vậy vấn đề từ đâu, làm sao người khác có thể biết được đứa nhỏ này có siêu năng ;lực.

- Cái gì bọn họ?

Mục Ly nghe thấy Sở Duyệt nói, vội vàng đè cảm xúc lại, ngẩng đầu hỏi Sở Duyệt.

- Hắn nói, bọn họ nói cho hắn biết, là các người không cần hắn.

Sở Duyệt nhìn Mục Ly khóc đến hai mắt đỏ bừng, nhẹ giọng lặp lại.

- Bọn họ? Bọn họ là ai?

Mục Ly lập tức hỏi, “Bọn họ” chính là người đã mang Mục Ca đi sao?

Mục Ca không nói chuyện nữa, Sở Duyệt cũng không có biện pháp với, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ một chút, liền hỏi Mục Ly:

- Cô còn nhớ em trai mình đã mất tích thế nào không?

Theo lý thuyết, một đứa trẻ tự kỷ như vậy, người trong nhà chắc chắn sẽ không để hắn ra cửa một mình, vậy vì sao lại đột nhiên mất tích?

Mục Ly lắc đầu nói:

- Lúc Tiểu Ca mất tích, tôi đã đi học đại học ở nơi khác, tôi chỉ nghe ba tôi nói, mẹ tôi mang Tiểu Ca đi trung tâm thương mại mua quần áo, lúc nhìn thấy có người biểu diễn trong trung tâm thương mại, bà ấy chỉ nhìn qua một chút, mà Tiểu Ca đã không thấy tăm hơi.

Nói tới đây, nước mắt Mục Ly lại rớt xuống:

- Mẹ tôi cũng vì chuyện này mà luôn tự trách mình, cảm thấy vì mình ham vui và để lạc Tiểu Ca! Nhưng tôi biết, trước nay mẹ tôi không phải người thích xem náo nhiệt, làm sao có thể vì mải xem biểu diễn mà để lạc mất Tiểu Ca.

Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn Mục Ca trong quả cầu ánh sáng, lớn tiếng hỏi:

- Uy, sao cậu không nói gì thế? Cậu còn có nhớ mình bị lạc như thế nào không?

Mục Ca không nói chuyện, ngay lúc Sở Duyệt cho rằng lại không nhận được đáp án, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.

Trong trung tâm thương mại náo nhiệt, một cậu nhóc đi theo sau một người phụ nữ, chậm rãi bước về phía thang máy giữa đám đông.

Bỗng nhiên, một tiếng “keng” rất lớn vang lên từ phía trung tâm sân khấu, người phụ nữ nhìn về phía đó theo phản xạ có điều kiện.

Hóa ra vừa có người gõ đại la, hình như là có tiết mục sắp bắt đầu.

Đúng lúc này, cậu bé vừa đi vừa chơi xếp gỗ đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, sau đó không còn nhìn được gì nữa.

Hình ảnh đến đây là kết thúc, lông mày Sở Duyệt đã nhăn thành bánh quai chèo.

Xem ra đây là một vụ bắt cóc người có mưu tính trước a!

Bình Luận (0)
Comment