Mục Ly nhìn theo hướng ngón tay Sở Duyệt chỉ, nhìn thấy quả cầu ánh sáng kia.
Cô ấy có chút không hiểu ý của Sở Duyệt, chỉ vào quả cầu ánh sáng, kinh ngạc hỏi Sở Duyệt:
- Đó là cái gì?
- Bên trong quả cầu ánh sáng kia có một đứa trẻ, rất giống người mà cô nói, cô thử gọi một tiếng xem thử có phải là em trai cô không?
Nếu Mục Ly thật sự có thể gọi người thiếu niên kia xuống, Sở Duyệt còn muốn nói cảm ơn với cô ấy.
Mục Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi đó có một quả cầu ánh sáng giống như mặt trời, cô nhớ rõ trước kia Mục Ca mang cô ấy tiến vào, không có quả cầu này.
Kia là Mục Ca sao? Vì sao hắn lại ở nơi đó?
Mục Ly quay đầu nhìn về phía Sở Duyệt đầy nghi hoặc, Sở Duyệt hất cằm về phía, nhìn về phía quả cầu ánh sáng, nói:
- Hắn thích bay ở trên đó, cũng không thích nói chuyện, cô thử xem có thể kêu hắn xuống hay không.
Mục Ly quay đầu nhìn quả cầu ánh sáng kia, bên trong quả cầu ánh sáng ẩn ẩn có một bóng người, đó là Mục Ca sao?
Nhất định là hắn!
Nơi này là không gian của hắn a!
- Tiểu Ca, là em sao? Tiểu Ca, là chị đây, Tiểu Ca……
Mục Ly hét lên hai tiếng, nước mắt chảy dài trên má.
Nhiều năm như vậy, người một nhà bọn họ không biết đã bị lừa bao nhiêu lần, không biết đã đi bao nhiêu chặng đường oan, nhưng đều không tìm được Mục Ca.
- Tiểu Ca, em nhìn chị được không? Chị tới tìm em rồi, chị tìm được rất nhiều đồ chơi ghép hình cho em, thật nhiều thật nhiều đề toán học…
Mục Ly vừa nói, vừa đào đồ trong không gian của mình ra.
Nhưng mặc cho cô ấy có hét như thế nào, trong không gian vẫn cứ không có bất cứ động tĩnh gì.
Sở Duyệt nhìn cô ấy móc ra một xấp bài thi trắng tinh, khóe miệng liền nhịn không được giật giật.
Thân ái, cô không cảm thấy cô càng đào ra nhiều bài thi, em trai cô sẽ bay càng cao không?
Nước mắt Mục Ly không ngừng rơi xuống giống như những hạt trân châu, làm ướt xấp bài thi mà cô ấy đang ôm trong lòng ngực.
Cô ấy vội vàng giơ tay lau sạch nước mắt, lại vén áo khoác lên, dùng quần áo bên trong lau nước mắt rơi trên bài thi.
“Các người…… Vì sao không cần tôi?
đột nhiên trong đầu Sở Duyệt vang lên một thanh âm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên kia, hóa ra hắn thật sự là Mục Ca!
- Hắn hỏi cô, các người vì sao không cần hắn?
Sở Duyệt nhìn Mục Ly, hỏi ra những lời cô vừa nghe được trong đầu.
Vừa dứt lời, quầng mắt của cô cũng đã đỏ hoe, cô có thể cảm nhận được nỗi bi thương, sự tuyệt vọng và ủy khuất của hắn khi nói ra những lời này!
- Không có không có! Trước nay cả nhà chúng ta chưa từng không cần em, cả nhà vẫn luôn đi tìm em, đã tìm em rất lâu rất lâu rồi, tìm rất nhiều nơi, nhưng đều không tìm thấy a……
Mục Ly vừa nói vừa móc ra một xấp thông báo tìm người đã được đóng dấu.
Trên thông báo tìm người còn có ảnh chụp, là một đứa nhỏ khả ái, trên mặt hắn cơ hồ không có biểu tình, chỉ lặng lẽ nhìn vào camera.
- Mấy năm nay, cả nhà chúng ta đã đi khắp nơi tìm, dán thông báo khắp chỗ, luôn cập nhật mới thông báo tìm người trên internet, cả nhà thật sự đã tìm kiếm rất khổ sở a……
Mục Ly nói xong, nhìn bóng dáng thiếu niên trên bầu trời, khóc không thành tiếng.
Năm thứ ba Mục Ca mất tích, mẹ cô buồn bực thành bệnh, cuối cùng đã nhảy sống!
Ba cô vừa đi làm vừa tìm kiếm Mục Ca nhiều năm như vậy, người 50 tuổi mà thoạt nhìn lại giống người 70 tuổi!