Nhưng lúc Mục Ly vào đại học năm thứ hai, Mục Ca mười tuổi bỗng nhiên mất tích.
Ba mẹ tìm hắn mấy năm, đều không tìm được bất cứ manh mối gì, hắn giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Người ngoài đều khuyên bọn họ đừng tìm, trong mắt bọn họ, Mục Ca là kẻ ngốc tự kỷ, ngay cả bản thân còn không thể tự chăm sóc được, mất đi lại càng tốt.
Nhưng ở trong mắt nhà người, Mục Ca lại là bảo bối tri kỷ ngoan ngoãn của bọn họ.
Thực ra Mục Ca rất thông minh, hắn chưa từng đi học, như lại có thể giúp đỡ Mục Ly đang học cao trung làm bài, còn đặc biệt thích làm đề toán học!
Chỉ cần là thứ mà hắn đã gặp qua, hắn đều có vẽ ra chính xác nguyên dạng, không kém chút nào.
Dù hắn không bày tỏ nhiều, nhưng hắn vẫn yêu thương họ theo phương thức riêng của mình.
Sở Duyệt ngồi trên thùng nước khoáng, lẳng lặng nghe Mục Ly nói những chuyện về Mục Ca.
Mục Ca?
Là người thiếu niên trong không gian kia sao?
Nhưng vì sao cô lại thấy phải cảm với cái tên này?
Không, không phải cô phản cảm với cái tên này, người phản cảm với cái tên này hẳn là thiếu niên trong không gian kia.
Tuy là phản cảm, nhưng phản cảm cũng là cảm giác.
Thiếu niên trong không gian kia, chắc chắn có liên quan tới cái tên này.
Nhưng nếu thật sự là hắn, vì sao khi nghe được tên mình lại có cảm xúc khó chịu phản cảm, tại sao khi nhìn thấy người thân của mình lại không có cảm giác kích động, hưng phấn?
Mục Ly nói xong, ngẩng đầu Sở Duyệt đang nhìn cau mày, ánh mắt tha thiết hỏi:
- Sở Duyệt, cô quen Mục Ca sao? Tin tôi, tôi thật là chị của Mục Ca, cô có thể nói cho tôi biết, hắn ở đâu không?
Sở Duyệt cắn răng, mím môi nghĩ nghĩ.
Cô tin Mục Ly nói thật, nhưng thiếu niên kia có phải Mục Ca hay không, cô không dám xác định.
Bất quá muốn xác định, cũng không phải việc gì khó.
Sở Duyệt duỗi tay túm chặt Mục Ly, giây tiếp theo, hai người đã xuất hiện trong không gian của Sở Duyệt.
Mục Ly nhìn hồ nước mặt cỏ trước mắt, phía xa còn có triền núi rừng cây, nhịn không được run rẩy nói:
- Đây là không gian của Tiểu Ca! Tiểu Ca! Tiểu Ca đâu?
Tuy bộ dáng nơi này đã thay đổi quá nhiều, nhưng Mục Ly liếc mắt một cái liền nhận ra đây là không gian của Mục Ca.
Những cây cỏ bên bờ sông là hai chị em bọn họ lén mang vào trồng, hồ nước kia là nước sông trước cửa nhà bọn họ, phiến rừng cây nơi xa kia cũng là bọn họ cùng nhau gieo trồng……
Sở Duyệt đứng ở phía sau Mục Ly, không khỏi lại nghiến răng.
Được rồi!
Này quả nhiên là không gian của người khác, cô không thể mang ba mẹ tiến vào không gian, nhưng mang Mục Ly tiến vào lại dễ như trở bàn tay.
Nếu sau này hắn không muốn để cô tiến vào không gian nữa, có phải vật tư cô vất vả thu thập trước kia đều uổng phí hay không.
Vậy dị năng thì sao?
Dị năng của cô phần lớn đến từ cái không gian này, nếu không gian chạy mất, dị năng của cô còn ở lại sao?
Sở Duyệt oán hận liếc nhìn quả cầu ánh sáng trên bầu trời, ngươi đừng có mà vô thanh vô thức bỏ chạy, bằng không ta sẽ tổn thất quá lớn a.
Mục Ly kích động xong, bỗng nhiên phản ứng lại, người mang theo cô ấy tiến vào không gian là Sở Duyệt, chính là nói hiện tại không gian này thuộc về Sở Duyệt!
Vậy Mục Ca đâu?
Liệu có phải Mục Ca bị cô gái trước mắt này……
Sẽ không sẽ không, khẳng định sẽ không!
Cô gái này không giống người xấu, không gian của Mục Ca không phải thứ muốn là có thể lấy được.
Sở Duyệt nhìn Mục Ly ở trong không gian đang kích động không ngừng, cô càng thêm xác định thiếu niên trên bầu trời kia hẳn là người tên Mục Ca kia.
Nếu đã mang cô ấy vào đây được, vậy thử để cô ấy kéo cái người trong quả cầu ánh sáng kia xuống xem thử.
Sở Duyệt giơ tay, chỉ vào quả cầu ánh sáng trên bầu trời, rồi nói với Mục Ly:
- Có lẽ hắn ở đó.