Sở Duyệt ném ba lô đi, tiện tay điều khiển bình nước tới, lại chộp lấy một con thú nhồi bông trông có vẻ cũ kỹ.
Mục ly trợn tròn mắt, hai tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
Sao có thể?
Đây là không gian của cô ấy, vì sao Sở Duyệt có thể điều khiển đồ vật trong không gian của cô ấy?!
- Sao cô có thể làm được? Không phải, cô…… cô làm sao có thể……
Mục ly đã khiếp sợ đến mức nói năng lộn xộn.
- Tôi cũng rất muốn biết! Mục ly, cô nói thật cho tôi biết, không gian này thật sự là không gian bên trong ngọc bội tổ truyền?
Sở Duyệt thưởng thức chơi đùa con thú nhồi bông trong tay, cô chưa từng nhìn thấy con thú nhồi bông này bao giờ.
Nhưng lúc này cầm trong tay, cô lại có cảm giác như đã chạm vào nó vô số lần, xúc cảm quen thuộc đến mức làm người ta kinh hãi.
Không gian này của Mục ly nhất định có liên quan tới cô.
Hoặc là nói mục ly và người thiếu niên trong không gian kia, nhất định có quan hệ gì đó.
Mục ly bỗng nhiên đỏ hốc mắt, ngoài cô ra, có thể khống chế đồ vật trong không gian này chỉ còn một người.
Cô gái này c liên quan gì đến hắn?
- Cô…… có phải cô quen biết Mục Ca hay không?
Giọng nói của Mục ly có chút run rẩy, trên mặt đều là thật cẩn thận cùng chờ mong.
- Mục Ca?
Sở Duyệt nhẹ nhàng lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên đầu đau đớn kịch liệt, một cổ ghê tởm nảy lên trong lòng, giống như cô rất chán ghét cái tên này.
- Đúng vậy, Mục Ca! Cô quen biết hắn sao?
Hai mắt Mục ly nhìn chằm chằm Sở Duyệt, giống như muốn nhìn thấy điều gì đó từ vẻ mặt của cô.
Vì sao Sở Duyệt lại có biểu tình này, là không quen biết sao?
Không thể nào!
Nếu không quen biết, vì sao cô lại có năng lực không chế đồ vật trong không gian.!
Sở Duyệt cắn răng chịu đựng đau đớn, khẽ cau mày thương lượng với mục ly:
- Tôi không biết tôi có quen người cô đang nói đến hay không…… Người kia, không bằng như vậy, cô nói cho tôi biết lai lịch của không gian, tôi sẽ nói cho cô biết lý do vì sao tôi có thể không chế đồ vật trong không gian.
Cái tên Mục Ca này, giống như dính vào giữa môi răng Sở Duyệt, cô nói một lần liền khó chịu một lần.
Mục ly rũ mắt, tâm tư nhanh chóng thay đổi, Sở Duyệt có năng lực khống chế không gian của cô ấy, còn không ngừng truy hỏi lai lịch không gian, làm cô ấy cảm thấy Sở Duyệt hẳn là có quen biết Mục Ca.
Có lẽ cô không tin mình, cho nên mới không chịu đối nói thật.
Chỉ cần một chút tin tức của Mục Ca, cho dù có dùng toàn bộ không gian để đổi lấy, cô ấy cũng nguyện ý!
Mục ly ngẩng đầu, nhìn Sở Duyệt nhẹ giọng nói:
- Không gian này là Mục Ca tăng cho tôi, Mục Ca là em trai tôi.
Khi Mục ly mười tuổi, mẹ cô ấy mang thai ngoài ý muốn, bảy tháng sau liền sinh ra cho cô một người em trai, đặt tên Mục Ca.
Không biết có phải do sinh non hay không, Mục Ca là bị mắc chứng tự kỷ, từ nhỏ đã sống ở trong thế giới của hắn, rất ít khi giao lưu với người khác.
Tuy người trong nhà rất khổ sở, nhưng bọn họ chưa từng có ghét bỏ Mục Ca, ngược lại càng thêm yêu thương hắn.
Từ khi hắn hai ba tuổi, người trong nhà đã phát hiện đồ vật bên cạnh hắn luôn biến mất một cách không thể hiểu được, sau đó không lâu lại xuất hiện ở một nơi không thể tin được.
Thời gian dài, ba mẹ liền phát hiện Mục Ca siêu năng lực đặc biệt có thể làm đồ vật bỗng nhiên biến mất rồi lại bỗng nhiên xuất hiện.
Về chuyện này, ba mẹ cô ấy đều không nói ra bên ngoài, cũng dặn dò mục ly không thể nói ra bên ngoài.
Mục Ca vốn là một đứa trẻ đặc biệt, đối với cậu ấy, có siêu năng lực đặc biệt không phải là điều tốt.
Bọn họ biết, người quá mức đặc thù, sẽ sống không quá tốt giữa đám đông.
Lúc Mục ly lên cao trung, đã thích một nam sinh, cô đã viết tình cảm của mình dành cho nam sinh kia vào nhật khi, lại bị mẹ cô phát hiện khi lên thu dọn phòng.
Hai mẹ con nháo một trận lớn, mục ly lớn tiếng khóc lóc hét lên với mẹ mình, nói cô ấy muốn có một không gian riêng của mình, người khác không thể tùy ý ra vào.
Chuyện đó đã qua một năm, một ngày trước khi mục ly vào đại học, Mục Ca bỗng nhiên kéo cô ấy ra ban công, nắm tay cô ấy, rồi đưa cô ấy vào không gian này.
Hắn thật sự đã tặng cô một không gian riêng tư mà chỉ có một mình cô mới có thể ra vào.