Hỏa cầu vừa đáp xuống trên người tang thi biến dị, còn không chưa kịp bốc cháy, đã bị bàn tay to của nó đập tắt.
Nó có vẻ khó chịu với quả cầu lửa của Mục Ly, nên đã tiến lên vài bước về phía lưỡi dao gió của Sở Duyệt, vươn cái chân côn trùng dài ngoằng ra, đâm về phía Mục Ly.
Mục Ly vừa mới ngưng tụ một hỏa cầu khác, đang muốn ném ra, thì thấy cái chân côn trùng đã ở trước mặt.
Sở Duyệt đang giao chiến đấu, thấy vậy cũng vội vàng đá Mục Ly qua một bên, tránh thoát khỏi cái chân con tang tang thi.
Cái chân côn trùng của con tang thi đâm vào khoảng không, để lại một cái lỗ trên nền xi măng, nó lại nhấc chân đâm về phía Sở Duyệt.
Sở Duyệt giơ tay, một lôi xà theo lòng bàn tay cô lẻn đến chân con tang thi biến dị.
Nhưng không đợi Sở Duyệt thấy rõ con tang thi biến dị kia bị điện giật thành bộ dáng gì, tang thi biến dị trước mắt bỗng nhiên biến mất, mà lúc này trước mắt cô là một căn phòng chứa đầy vật tư.
Sở Duyệt quay đầu nhìn Mục Ly đang kéo tay mình, vậy nên, đây là không gian của Mục Ly sao?
Này quá không công bằng!
Không gian của cô lớn như vậy, nhưng ngoại trừ cô, không ai có thể tiến vào, vì sao cái không gian chỉ hơn trăm mét vuông của Mục Ly, người khác lại có thể tiến vào?
Này quá không công bằng!
Mục Ly cũng không nghĩ tới, cô ấy lại có thể kéo Sở Duyệt vào không gian, ngoại trừ em trai cô,cô chưa từng thử kéo người khác vào không gian này.
Nhưng tình huống vừa rồi quá nguy cấp, cái chân của con tang thi côn trùng kia nhanh thế nào, cô ấy cũng đã đụng qua, nếu không phải Sở Duyệt đá văng cô ấy ra ngoài, có lẽ bản thân cô ấy cũng không thể tránh thoát.
Trước đó cô ấy còn có chút cố kỵ Sở Duyệt, sợ trốn vào sẽ làm bại lộ không gian, nhưng khi Sở Duyệt đá cô ấy tránh thoát khỏi cái chân kia, lại tự đặt bản thân mình vào nguy hiểm, bỗng nhiên cô ấy không còn sợ nữa.
Trước đây, khi đi cùng đám người kia, mỗi lúc gặp phải nguy hiểm, cô ấy thường ỷ vào việc có thể trốn vào không gian, mỗi lần đều để cho đám người đó đi trước, còn bản thân bọc lót phía sau.
Từ trước đến nay, những người đó đều là xoay người liền chạy, chưa từng có ai nói với cô ấy một câu: Cô đi trước.
Mà cô gái này, không chỉ cứu cô ấy một lần!
Trong thời điểm nguy hiểm tánh mạng mà vẫn nghĩ đến việc cất giấu, thật sự không có lương tâm.
Mục Ly thấy Sở Duyệt nhìn chằm chằm mình, nhẹ giọng nói:
- Đừng sợ, đây là không gian của tôi, chúng ta có thể trốn ở chỗ này trước, chờ con tang thi kia đi, chúng ta sẽ ra ngoài.
- Tại sao vừa rồi cô bị tang thi bao vây mà không trốn vào không gian?
Sở Duyệt có chút kỳ quái, vừa rồi cô ấy bị tang thi vây quanh, rõ ràng có thể tiến vào không gian trốn.
- Bởi vì tôi phải đứng thì mới có thể đi vào không gian, khi đó cũng không tìm được cơ hội.
Mục Ly nghĩ lại mà sợ, trước kia cô ấy chưa từng nghĩ đến điều kiện này có vấn đề gì, ỷ vào bản thân có không gian, không quan tâm đến việc đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Nhưng vừa rồi, khi bị đám tang thi ép đến mức không thể đứng dậy nổi, cô ấy mới kinh ngạc phát hiện bản thân mình đã quá ỷ lại vào không gian, khi không thể tiến vào không gian, cô ấy thậm chí còn không thể đối phó được đám tang thi bình thường vây hãm.
Sở Duyệt không nhịn được mà nghiến răng, theo lời Mục Ly, thời gian bên trong không gian của cô ấy giống bên ngoài.
Mà trong không gian này có luồng hơi thở mang đến cho cô cảm giác rất quen thuộc, lúc tiến vào nơi này, giống như cô đang tiến vào không gian của mình.
Ánh mắt Sở Duyệt quét qua không gian, đột nhiên quay đầu hỏi Mục Ly:
- Không gian này là dị năng của cô sao?
Mục Ly nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Thấy trong mắt Sở Duyệt không có chút vui vẻ hay tham lam nào, làm cô ấy có chút hổ thẹn, trước đó cô ấy còn lo lắng Sở Duyệt sẽ muốn vật tư của mình.
- Cái này từ đâu tới?
Sở Duyệt thấy Mục Ly lắc đầu, tiếp tục hỏi.
- Nhà tôi có một khối ngọc bội tổ truyền, có một lần tôi không cẩn thận cắt vào tay, máu rớt xuống miếng ngọc, sau đó liền có không gian này.
Cô ấy sẽ không nói cho bất cứ ai biết nguồn gốc của không gian.
Cô ấy cũng không muốn lừa Sở Duyệt, nhưng lại sợ Sở Duyệt hỏi tiếp, liền lấy mấy lý do giống mấy cuốn tiểu thuyết đã từng xem qua trước đây, trả lời qua loa có lệ.
Sở Duyệt nghe xong, hơi nhướng mày, cô cũng từng đọc qua hai cuốn tiểu thuyết cà chua, Mục Ly đang lừa trẻ con sao?
Cô bỗng nhiên vươn tay, muốn bắt lấy chiếc ba lô đặt trên đống đồ dùng bên kia, nháy mắt chiếc ba lô kia đã tới tay Sở Duyệt.