Phía trước có ba chiếc xe xếp hàng trên đường, chặn kín đường, chỉ để lại một khoảng trống nhỏ ở giữa.
Phía sau dãy xe này còn có một chiếc xe tải lớn đậu chéo giữa đường.
Ở giữa hàng xe phía trước có một người đàn ông hói đầu ngồi trên mui xe, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, không chút để ý thưởng thức khẩu súng lục trong tay.
Chung quanh xe còn vài người đàn ông đứng tốp năm tốp ba lại, đều là trọc đầu có vài chấm, thoạt nhìn giống như mười mấy nhà sư trong trang phục áo quần lố lăng.
Đám người bọn họ hoặc đứng hoặc dựa bên cạnh xe nhàn nhã trò chuyện trời đất, nhìn thấy có xe đang đi tới, đều dừng động tác trong tay, bắt đầu bắt đầu bao vây đường lại.
Sở Duyệt chậm rãi dừng xe ở trước đoàn xe, những người này thoạt nhìn không giống người tốt, nhưng phía sau hàng xe này lại có một chiếc xe tải lớn chặn lại, không thể lao qua được.
Chỉ có thể dừng lại trước, xem tình huống lại nói.
Mấy cái đầu trọc nhanh chóng bước đến gần xe, tay cầm vũ khí trông khá nguy hiểm.
Một tên đầu trọc mặt dữ tợn cầm cây gậy bóng chày cắm đầy đinh xẹt qua trên đầu xe, phát ra tiếng cào xước chói tai..
Hắn ta nghiêng người về phía trước và nheo mắt nhìn qua kính chắn gió phía trước xe.
Lúc nhìn thấy Sở Duyệt ở trong xe, đôi mắt đang híp lại lập tức mở to, hưng phấn dùng cây gậy bóng chày cắm đầy đinh gõ vào đầu xe rồi hét lên:
- Người trên xe đều đi xuống cho lão tử! Nhanh lên!
Sau đó lại quay đầu nhìn đám đồng lõa của mình, cười nói:
- Lái xe là một cô gái nhỏ, dung mạo không tệ, các anh em, hôm nay chúng ta lại có thể khai trai!
Người đàn ông đầu trọc mặc áo khoác da khác nghe thấy lời này cũng đi tới nhìn vào trong xe, lúc nhìn thấy Sở Duyệt, tức khắc nhếch miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng vàng khè, trong mắt tràn đầy tà dục.
- Nha! Hình như chỉ có một người thôi!
Áo khoác da nói xong, cũng cầm côn sắt dùng sức gõ xuống đầu xe, hét theo:
- Xuống dưới! Có nghe hay không? Nếu không đi xuống, tao sẽ không khách khí!
Sở Duyệt không nhúc nhích, cô ngồi ở trong xe, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người này.
Ở mạt thế, chuyện cướp bóc đều giống như chuyện thường ngày, kiếp trước, một ngày đám người Sở Duyệt có khi gặp phải mấy đám cướp bóc.
Đám cướp này về cơ bản là hoạt động theo băng đảng, đều có thực lực nhất định, nhưng thông thường bọn họ chỉ cướp vật tư, chỉ cần không phát sinh xung đột quá lớn, bọn họ cầm vật tư xong cũng sẽ thả người rời đi.
Nhưng nhóm người này thì khác, bọn họ chặn ở đây, có lẽ là muốn cướp bóc của những người đã thu thập vật tư từ trong thành phố.
Đám người này không dám mạo hiểm vào trong thành phố đầy tang thi, mà khi sắc trời dần tối những người khác muốn trở về căn cứ thì nhất định phải đi qua con đường này, đám cướp này chờ đợi ở đây, để đánh cướp của những người đã vất vả chém giết một ngày trong thành phố, cướp những vật tư và người khác vất vả kiệt sức với có được, mang về căn cứ.
Đương nhiên, đám người này chỉ dám cướp của đội ngũ nhân số ít, không dám cướp của đội ngũ đông người.
Vì vậy, sau này người trong căn cứ đi làm nhiệm vụ hoặc ra ngoài thu thập vật tư sẽ đi theo một nhóm lớn, chứ không dám rời đi một mình.
Mà hiện tại Sở Duyệt một mình một xe, trong mắt bọn họ, có lẽ cô giống như một con cừu non nhỏ nằm trên thớt chờ bị làm thịt.
Người ngoài xe thấy Sở Duyệt không nhúc nhích, tên đầu trọc mặt đầy dữ tợn giơ gậy bóng chày trong tay lên, đập vào kính chắn gió phía trước xe, khiến kính chắn gió xe bị nứt ra.
- Mẹ nó! Bảo mày xuống xe, mày có nghe thấy không! Đừng mẹ nó rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Sở Duyệt híp mắt lại, nhìn vị trí kính chắn gió vừa bị tên đầu trọc đập hư kia.
Chiếc xe này là chiếc xe của tên tóc xoăn cô cướp được lúc buổi sáng, đầu xe đã bị đâm đến mức gồ ghề lồi lõm, trong xe cũng lung tung rối loạn, còn có mùi lạ hôi hơn cả tang thi.
Cô vốn không định lãng phí, lái xe về căn cứ đổi lấy điểm, nhưng hiện tại không cần.
Bây giờ cô muốn dùng chiếc xe này để đổi mấy chiếc xe thoạt nhìn tính năng không tồi bên kia.
Tên đầu trọc mặt đầy dữ tợn còn muốn đập nữa, thì một người đàn ông mặt đầy mụn ở bên cạnh đã đưa tay ngăn lại, mỉm cười thuyết phục:
- Thẩm Lai Tử, đừng đập nữa, người ta chỉ là một cô gái, nhìn thấy chúng ta nhiều người, hai người lại hung như vậy, sợ tới mức không dám xuống xe cũng là bình thường.
Nói xong lại cười tiện hề hề, nói với Sở Duyệt trong xe:
- Em gái, đừng sợ, mấy anh đây đều là người tốt, em mau xuống xe đi. Bằng không để hai tên này phát điên lên, tôi không ngăn cản được a! Nếu là không cẩn thận làm em bị thương thì không hay.
Tên đầu trọc mặt đầy mụn nói xong, liền tự cười, như thể hắn vừa kể một chuyện cười lớn.
Sở Duyệt đã dò xét toàn bộ hoàn cảnh chung quanh, trong phạm vi mấy cơ hồ đều không có người, là cơ hội tốt để xuống tay.
Cô lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông vẫn đang cười một mình kia.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, người đàn ông đột nhiên ngã xuống mặt đất không báo trước.
Tên đầu trọc mặt đầy dữ tợn cùng tên áo khoác da bên cạnh nhìn người vừa rồi còn cười vui vẻ với mình, lúc này lại đột nhiên ngã xuống đất, chẳng những không quan tâm, ngược lại cười càng vui vẻ hơn.
- Lưu sẹo, mẹ nó, mày lại làm cái quái gì vậy, nhanh đứng lên đi! Chúng ra giải quyết xong con khốn này, liền đợi đơn tiếp theo.
Sở Duyệt chia tinh thần lực thành rất nhiều sợi, đang định một lần giết hết bọn họ thì người đàn ông ngồi trong đám xe, trên mặt có mũ trùm đầu đột nhiên nhảy xuống, đi về phía bên này.
Người đàn ông này, diện mạo có chút nữ tính, nhưng khi hắn ta đứng lên lại tạo cho người khác một cỗ áp lực không thể giải thích được, khiến Sở Duyệt phải dừng công kích tinh thần.
Người đàn ông đi tới bên cạnh xe Sở Duyệt, nhìn nhìn Sở Duyệt trong xe, vung tay cho tên áo khoác da một bạt tai, quát lớn:
- Các người đang làm gì? Tại sao lại làm hỏng xe của người khác? Còn không nhanh xin lỗi?
Người đàn ông áo khoác da nháy mắt đánh ngốc, lão đại uống nhầm thuốc à? Sao lại tát người của mình?
Nhưng thủ đoạn của lão đại tàn nhẫn như thế nào, bọn họ đều rõ ràng, cho nên dù trong lòng không phục, cũng chỉ có thể đứng một bên tức giận mà không dám nói gì.
Tên lão đại đầu trọc nhìn lướt qua Lưu sẹo đang nằm trên mặt đất, trong lòng mắng mấy tên ngu ngốc này.
Mạt thế đã hơn một tháng, đã khi nào nhìn thấy một người phụ nữ dám một mình lên đường, hơn nữa cô gái này là đi từ trong thành phố ra.
Cô gái này dám đi một mình, có thể yếu sao?
Một đám ngu xuẩn, nhìn thấy phụ nữ liền không đi nổi, lại càng không biết mình bị lừa!
Hắn ta rất chắc chắn cùng khẳng định, Lưu sẹo trên mặt đất chắc chắn đã bị cô gái trong xe ám toán!
Lão đại đầu trọc quay đầu nhìn về phía Sở Duyệt trong xe, nháy mắt nở nụ cười, thập phần có lễ, nói:
- Cô gái, xin lỗi! Thủ hạ nói giỡn không phân nặng nhẹ, làm hỏng xe của cô, cô xem như vậy được không? Chúng tôi có mấy chiếc xe, cô chọn một chiếc thích hợp, rồi lái đi, coi như người làm lão đại này bồi thường thay bọn họ.
Tên lão đại đầu trọc nói xong, bày ra ánh mắt quang minh nhìn Sở Duyệt bên trong xe, giống như hắn thật sự đang thành tâm bồi tội với cô.
Nhưng những tên đầu hói vốn đứng rải rác xung quanh đều đã lặng lẽ di chuyển về phía bên này, mặc kệ Sở Duyệt có xuống xe hay không, bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho cô.
Sở Duyệt cười lạnh, những người này không chỉ muốn lấy vật tư của cô, còn muốn cô.
Cô không có lòng tham như vậy, người thì cô từ bỏ, chỉ muốn vật tư của bọn họ.
Nói nhảm với những người này hoàn toàn là vô nghĩa, nếu ý kiến hai bên đã không thống nhất, vậy chỉ có thể đánh để đạt được thỏa thuận..