Tên lão đại đầu trọc thấy Sở Duyệt bất động, bất đắc dĩ cười đi tới ghế điều khiển, nhìn dáng vẻ như là muốn giúp Sở Duyệt mở cửa xe.
Nhưng trong nháy mắt khi tay hắn ta đụng tới cửa xe, một cổ điện lưu chạy từ cửa xe vào thùng xe, thẳng về phía Sở Duyệt đang ngồi ở ghế lái..
Trong xe, tinh thần lực của Sở Duyệt cũng chấn động, tên lão đại đầu trọc này lại là một dị năng giả hệ lôi.
Trách không được, đám thuộc hạ kia đều cũng kính, hắn ta nói gì nghe nấy, ở mạt thế, dị năng hệ lôi có ưu thế tuyệt đối trong số rất nhiều các loại dị năng.
Những dòng điện này chạy đến cơ thể Sở Duyệt, Sở Duyệt quả thực đã coi nó như điểm tâm mỹ vị, nháy mắt liền nghiện.
Trước mắt, toàn bộ dị năng tên lão đại đầu trọc phát ra, đều bị Sở Duyệt hấp thu hết, còn không ngừng hút năng lượng dị năng hệ lôi từ trong thân thể hắn ta sang thân thể Sở Duyệt bên này.
Tên lão đại đầu trọc vốn muốn lợi dụng lúc mở cửa để điện giật làm Sở Duyệt ngất đi.
Ai biết được, hắn không những không làm Sở Duyệt ngất đi, mà dị năng hệ lôi trong cơ thể
không chịu khống chế, không ngừng trào ra bên ngoài.
Hắn lập tức ý thức được có gì đó không thích hợp, muốn rút tay về, nhưng không nghĩ tới tay hắn lúc này giống như bị keo 502 dính chặt vào cửa xe, căn bản không rút ra được.
Dị năng trong thân thể lão đại đầu trọc không ngừng tiêu hao, mà Sở Duyệt ngồi trong xe lại không có việc gì, làm hắn ta khủng hoảng.
Hắn ta vội vàng quay đầu, lớn tiếng hét lên với đám đồng bọn chung quanh:
- Còn thất thần làm gì? Lên hết a! Đánh chết ả cho tao!
Người chung quanh vừa nghe thấy mệnh lệnh của lão đại , vội vàng nhào tới, bắt đầu phát dị năng tấn công về phía Sở Duyệt.
Nhìn đám người vây quanh bên ngoài xe, sắc mặt Sở Duyệt không chút thay đổi, nhanh chóng phân tinh thần lực thành những sợi tơ mỏng, đâm về phía bọn họ.
"Bíp bíp-"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy tiếng còi thô bạo tục tằng vang lên từ phía sau Sở Duyệt, một chiếc xe quân dụng từ phía xa chạy tới.
Đám người bên ngoài vừa nhìn thấy xe quân dụng, đều lập tức thu hồi động tác trong tay, đồng thời nhìn về phía lão đại đầu trọc đang bị dính bên ngoài cửa xe chỗ ghế điều khiển.
Tên lão đại đầu trọc lúc này đã rất suy yếu, dị năng hệ lôi của hắn ta đã bị Sở Duyệt hút gần hết, nhưng Sở Duyệt không thả, hắn ta cũng đi không được.
Sở Duyệt cũng nhìn thấy xe quân dụng, cô không nhịn được mà có chút kinh ngạc, vừa rồi, trước khi hành động, cô đã từng rà quét chung quanh, khi đó chiếc xe quân dụng kia cách chỗ này ít nhất mười mấy km, cho dù đi nhanh ít nhất cũng phải mất mười phút mới tới đây chứ a?
Sao nhanh như vậy đã tới đây rồi?
May mắn dị năng hệ lôi của tên lão đại đầu trọc này hấp dẫn cô, khiến cô chậm trễ chút thời gian, nếu không bị đám người quân nhân này nhìn thấy cô giết chết một đám đầu trọc, còn đang thu thập đồ vật của bọn họ.
Sở Duyệt thở dài, cuối cùng cũng thả lão đại đầu trọc ra.
Tên lão đại đầu trọc cảm giác lực hút mình bỗng nhiên buông lỏng, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi dưới đất.
Nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng là lão đại của đám đầu trọc này, chết cũng không thể bày ra bộ mặt hèn nhát trước đám thuộc hạ.
Cho nên, dù cơ thể yếu ớt như bị khoét rỗng, lão đại đầu trọc vẫn cố gắng tự mình đứng lên.
Hiện tại hắn ta không dám chạm vào xe Sở Duyệt nữa, nếu bị hút thêm một lúc nữa, hắn hoài nghi bản thân có thể bị hút thành một khối xác khô.
Tốc độ của xe quân dụng rất nhanh, trong chốc lát, đã chạy tới phía sau xe Sở Duyệt.
Cửa xe mở ra, người nhảy xuống đầu tiên, hóa ra lại là người quen.
Giang Thành!
Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!
Sở Duyệt đang muốn trở về căn cứ tìm anh, không nghĩ tới đã gặp được ở chỗ này.
Sau đó lại có vài người từ trên xe nhảy xuống, đều là đội viên cùng nhau làm nhiệm vụ khi đó, không biết vì sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này.
Giang Thành dẫn Vương Vĩ đi tới, hơi cau mày, mở miệng hỏi:
- Có chuyện gì? Đứng giữa đường làm gì vậy?
- Không có không có, trên đường kẹt xe, đã bị chặn, đã thương lượng xong, chúng tôi sẽ lập tức di chuyển xe.
Tên lão đại đầu trọc vội giải thích.
Hắn ta không dám phân cao thấp cùng đám người quân nhân này, dù sao sau này hắn vẫn phải lang thang ở con đường này.
Giang Thành không tin lý do thoái thác của tên lão đại đầu trọc này, nhà ai kẹt xe mà xếp thành hàng, đỗ ngay ngắn trên đường, lại nhìn thấy vũ khí trong tay đám người này cùng những lỗ thủng còn mới và vết nứt vỡ trên kính chắn gió phía trước xe.
Hắn không phải kẻ ngốc, còn không nhìn ra trò mèo trong chuyện này??
Giang Thành nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe, còn chưa nói lời nào, cửa sổ xe bỗng nhiên hạ xuống, lộ ra gương mặt cô gái bên trong, người mới xuất hiện trong giấc mộng tối hôm qua của hắn, Sở Duyệt.
- Huấn luyện viên Giang! Vương đại ca!
Sở Duyệt ngoan ngoãn gọi.
Giang Thành không nghĩ tới người ngồi trong xe lại là Sở Duyệt, lời sắp nói lại bị nghẹn trong cổ họng, sắc mặt tức khắc âm trầm, mang theo sát khí nhìn về phía đám người đầu trọc kia.
Nhóm người này cầm vũ khí vây quanh xe Sở Duyệt, kính xe đều đã bị đánh vỡ, mục đích của bọn họ là gì, căn bản không cần đoán cũng biết.
Tuy Giang Thành biết Sở Duyệt thân thủ không tồi, nhưng song quyền khó địch bốn tay, đối mặt với một đám đàn ông như vậy, nhìn qua hơn phân nửa trong số bọn họ đều có dị năng, Sở Duyệt có thể an toàn thoát lui sao?
- Em gái Tiểu duyệt, sao em lại ở chỗ này? Nói cho anh biết, có phải đám vương bát đản này khi dễ em hay không?
(Vương bát đản: Đồ vô lại, đồ tạp chủng,.... Ý chỉ là người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.)
Vương Vĩ đi phía sau Giang Thành, vừa thấy người trong xe là Sở Duyệt, hỏa khí lập tức tăng vọt.
Đồ ngốc cũng nhìn ra được, nhóm người này đang khi dễ một cô gái, mà cô gái nhỏ này còn là ân nhân cứu mạng của hắn!
- Phó đội, mau dẫn người tới đây, đám người này đang khi dễ em gái tiểu duyệt của tôi.
Vương Vĩ quay đầu gọi đồng đội phía sau đến, tới thu thập đám người dám khi dễ em gái tiểu duyệt của hắn.
Đối diện, lão đại đầu trọc vừa thấy tư thế này, lập tức xin tha, nói:
- Đồng chí đồng chí, đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm! Chúng tôi thật sự không có khi dễ cô gái này, đúng rồi! Vừa rồi hai người anh em của tôi có chút nóng nảy, hành vi có chút cực đoa không phải tôi đang thay bọn họ xin lỗi bồi tội sao.
Nói xong lại cúi đầu nói với Sở Duyệt trong xe:
- Cô gái, cô nói xem, vừa rồi tôi còn nhận lỗi với cô a, tôi rất có thành ý nha!
Sở Duyệt nhìn lão đại đầu trọc, hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là như vậy, vị lão đại này còn nói muốn tặng mấy chiếc xe kia cho tôi, tôi đã đồng ý rồi.
Giang Thành nhìn bộ dáng nghiêm túc của Sở Duyệt, cũng cười khẽ, nói:
- Một mình em không thể lái được hết mấy chiếc xe kia, tôi tìm hai người lái về giúp em.
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn tên lão đại đầu trọc, nói:
- Đi lấy chìa khóa xe lại đây.