Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247 - Tới Đánh Với Tôi A

Chương 247 - Tới đánh với tôi a
Chương 247 - Tới đánh với tôi a

Sắc mặt tên lão đại đầu khẽ biến, không có xe, nơi hoang vu dã ngoại này bọn họ trở về như thế nào?

Nhưng lúc này hắn ta không dám phản bác, ai mà ngờ được, người phụ nữ trong xe lại biết mấy người quân nhân này, hình như còn khá quen thuộc với bọn họ.

Mà quần áo của mấy người quân nhân này không giống những người lính bình thường, vừa nhìn liền biết không phải binh lính bình thường, làm cái nghề cướp bóc này, người nào có thể chọc người nào không thể chọc, hắn ta rất rõ ràng.

Huống chi hiện tại hắn ta cảm giác thân thể cực kỳ suy yếu, năng lượng trong cơ thể giống như đã bị người khác hút hết đi, căn bản không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào.

Cho dù hắn có muốn cứng rắn, cũng không cứng nổi.

Nghĩ đến đây, lão đại đầu trọc kéo khóe miệng nở nụ cười, quay đầu phân phó thủ hạ bên cạnh:

- Đúng đúng đúng, chúng ta đã thương lượng tốt, mau đem chìa khóa mấy chiếc xe kia lại đây.

- Lão đại, không có xe, chúng ta trở về thế nào?

Tên áo khoác da bày ra vẻ mặt khó chịu, cũng không phải trước đó chưa từng đụng mặt quân đội, đều là dùng cái cớ kẹt xe, tránh ra là được, mà đám quân nhân đó cũng không thể vì lý do kẹt xe mà làm gì được bọn họ.

Hôm nay lại muốn bọn họ giao ra toàn bộ xe, quá nghẹn khuất!

- Nói nhảm cái gì! Mày đập hư xe của người khác, bồi thường cho người ta không phải là thiên kinh địa nghĩa sao? Còn không mau đi lấy chìa khóa!

Tên lão đại đầu trọc liếc mắt nhìn tên mặc áo khoác da một cái, nếu là trước đây, hắn chắc chắn đã động thủ, nhưng hiện tại hắn ta ngay cả đứng còn miễn cưỡng đứng, chứ đừng nói đến sức lực đánh người.

Mấy tên thủ hạ tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn có chút tâm nhãn, biết tình hình hiện tạ, ngay cả lão đại cũng không dám cường ngạnh, chỉ đành phải giao chìa khóa xe ra.

Tên lão đại đầu trọc tận lực khống chế, nhưng bàn tay cầm chìa khóa vẫn hơi run, mấy tên thủ hạ của hắn ta nhìn thấy, còn tưởng rằng lão đại tức giận đến mức phát run.

Trong lòng không khỏi cảm thán, lão đại thật đúng là co được dãn được a!

Lúc này Sở Duyệt cũng mở cửa xuống xe, nhìn bàn tay tên lão đại đầu trọc đang phát run, cô hơi hơi nhíu mày.

Lúc nãy cô bị một cỗ dị năng hệ lôi xa lạ này kích thích, hoàn toàn theo bản năng hấp thu cỗ dị năng quen thuộc này vào thân thể mình.

Hiện giờ ngẫm lại, như vậy có được tính là cướp đoạt dị năng của tên đầu trọc này hay không a.

Xem ra mấy dụng cụ có thể rút được dị năng lúc trước giang nghệ có được, là lấy từ chỗ mục ca.

Mục ca chính là vũ khí bí mật của hắn.

Hiện tại có thể xem như cô là người có được năng lực của mấy thứ đó sao?

Sở Duyệt nhận lấy chìa khóa của ba chiếc xe đối diện từ trong tay tên lão đại đầu trọc, nhìn nhìn rồi mở miệng nói:

- Số chìa khóa không đúng, còn thiếu chiếc xe vận tải phía sau.

- Cô nương, xe vận tải phía sau không phải của chúng tôi, chúng tôi không làm chủ được. Cô muốn lái cả ba chiếc xe này đi đã không dễ dàng, vì vậy hãy quên chiếc xe phía sau đi, đừng ăn quá tham!

Tên lão đại đầu trọc ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Sở Duyệt nói.

Mẹ nó, cô gái này, cũng quá độc ác!

Sở Duyệt nhướng mày, nói ra một câu rất thiếu đánh:

- Khó thể làm theo, đây là điều kiện chúng ta vừa thống nhất! Nếu ông muốn đổi ý, vậy đánh với tôi một trận, có bản lĩnh thì tới đánh tôi nha!

Giang Thành nghiêng nghiêng đầu, hoạt động một chút gân cốt, nói với Sở Duyệt:

- Chúng ta nhiều người như vậy, đâu cần tới em động thủ, không phục đều có thể tới đây!

Nhóm người này rõ ràng ở đây chiếm đường cướp bóc, hôm nay xui mới gặp phải người cứng như Sở Duyệt, những lúc khác, không biết bọn họ đã làm ra những chuyện gì đâu!

Nhưng bọn họ thân là quân nhân, không có chứng cứ thì không thể làm gì.

Thu hết xe của đám người này, đêm nay có thể trở về căn cứ hay không, thì phải xem tạo hóa của bọn họ.

- Không cần, tôi chỉ muốn tự đấu, nếu anh thắng tôi, tôi sẽ không lấy xe của anh, không biết anh có dám ứng chiến không?

Bình Luận (0)
Comment