Sở Duyệt nhìn chằm chằm tên lão đại đầu trọc, hơi mỉm cười nói.
Trong lòng tên lão đại đầu trọc rung mạnh, nghe ra ý của Sở Duyệt, cô biết dị năng của hắn ta không thể dùng được nữa.
Cô gái này thật sự rất tà môn, vừa rồi dị năng của hắn hẳn là bị cô hút đi.
Nếu để đám thủ hạ biết vừa rồi hắn ta muốn thượng Sở Duyệt, nhưng cuối cùng lại khiến bản thân bị hút khô, về sau hắn ta còn có thể yên ổn ngồi ở vị trí lão đại hay không cũng là vấn đề.
Tên lão đại đầu trọc cũng nhìn chằm chằm Sở Duyệt, vội vàng giấu đi hận ý nơi đáy mắt, nghiến răng rít ra một câu:
- Lấy cả chìa khóa xe tải phía sau tới đây.
Đám người đầu trọc phía sau hắn có chút không muốn, đưa xe tải cho mấy người kia, trước không nói đến chuyện đêm nay bọn họ có thể trở về căn cứ hay không, quan trọng nhất chính là vật tư hôm nay bọn họ cướp được ở trên xe.
Nhiều nước sạch như vậy, cũng là một gia tài khổng lồ!
Nhưng khi đối mặt với một đám quân nhân đang đi từ phía sau tới, họ cũng có chút sợ hãi.
Nếu giao xe thì về sau có thể lấy lại, nhưng nếu lúc này không giao chìa khóa ra, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ phải để mạng ở đây.
Những người quân nhân này, tuy không thuộc căn cứ chính phủ, nhưng cũng không thể đắc tội, huống chi những người quân nhân này thoạt nhìn không hề yếu.
Cuối cùng Sở Duyệt cũng lấy được chìa khóa xe như ý muốn, cô chọn một chiếc ở giữa, lái đi, Giang Thành dẫn theo mấy người lái mấy chiếc xe còn lại, ngay cả chiếc xe bị đánh vỡ kính chắn gió kia của Sở Duyệt, cũng lái đi.
Một lúc sau, trên đường chỉ còn lại đám đầu trọc đầy giận dữ.
Tên lão đại đầu trọc nhìn về hướng xe đang đi, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Mối thù hôm nay, chờ hắn ta tìm được cơ hội, nhất định sẽ tới đòi lại gấp bội!
Chỉ là không đợi hắn kịp nghĩ xong kế hoạch báo thù của mình, thì đột nhiên hắn đã ngã xuống đất không báo trước.
Ngay sau đó, đám đàn em đầu trọc của hắn lần lượt từng người ngã xuống đường, giống như bị rút cạn sinh mệnh.
Trong đám cỏ dại tươi tốt ven đường, bỗng có một con chuột rất lớn vọt ra, nó ngửi ngửi đám người đầu trọc trước mặt, sau đó quay người nhanh chóng chui vào trong bụi cỏ..
Sở Duyệt nhìn con chuột biến dị kia biến mất trong bụi cỏ, hơi hơi yên tâm, xem ra chuyện hủy thi diệt tích này đã có người làm giúp cô.
Đoàn xe nhỏ rất nhanh đã trở về căn cứ Cách Kỳ.
Không nhìn thì không biết, vừa thấy đã dọa cô nhảy dựng.
Khi Sở Duyệt mở thùng xe tải phía sau ra, trên đó một nửa xe tải là chở đầy nước đóng chai, lúc này thì nó thực sự là một khối tài sản khổng lồ, chẳng trách mấy tên đầu trọc đó lại không bỏ được.
Sở Duyệt đem nửa xe nước này giao cho căn cứ, đổi lấy rất nhiều điểm, cô còn bán chiếc xe hỏng kia với giá rẻ.
Mấy chiếc xe còn dư, Sở Duyệt đều giữ lại, giao phí dừng xe, ngừng ở bãi đỗ xe, cô định đưa chìa khóa cho ba, phòng trường hợp ông không có xe đi.
Giang Thành để Thẩm Bắc đi giao nhiệm vụ, quay đầu dẫn người đi giúp Sở Duyệt lái mấy chiếc xe vào bãi đỗ xe.
Chờ Sở Duyệt mang chiếc xe rách cùng xe tải đi đổi xong, lúc này hắn mới tìm được cơ hội hỏi cô:
- Tiểu Duyệt, em đã tìm được người nhà chưa?
Nếu không tìm được, chắc chắn sẽ không dàn xếp định cư ở căn cứ..
- n! Tìm được rồi.
Sở Duyệt cười trả lời.
- Nga, vậy là tốt rồi, ba mẹ em ổn chứ?
Giang Thành hỏi tiếp, không nghĩ tới Sở Duyệt may mắn như vậy, nhanh như vậy đã tìm được người nhà.
- Bọn họ đều rất tốt, cảm ơn huấn luyện viên Giang quan tâm!
Sở Duyệt vừa trả lời Giang Thành, vừa tự hỏi làm thế nào để hỏi một chút về căn cứ thực nghiệm kia từ trong miệng Giang Thành.