- Huấn luyện viên Giang, mọi người hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi sao?
- Cũng ổn. Nói đến đây, còn muốn cảm ơn em đã nhắc nhở chúng tôi vào núi phải chú ý đá trôi cùng đất lở, bằng không chúng tôi có thể đã bị tổn thất lớn.
Giang Thành trả lời rất thẳng thắn, mặc dù nhiệm vụ này phải giữ bí mật với bên ngoài, không được phép lộ ra một chút tiếng gió.
Nhưng Sở Duyệt thì khác, cô cũng tham gia vào nhiệm vụ này, ngoại trừ những bí mật cốt lõi bên trong không thể nói cho cô biết, những thứ còn lại đều không quan trọng.
Sở Duyệt nghe Giang Thành nói xong, hơi hơi gật gật đầu, quả nhiên căn cứ thực nghiệm kia ở trong núi!
- Giang đội!
Đúng lúc này, Thẩm Bắc chạy tới, tuy hắn đã cực lực che giấu, nhưng Sở Duyệt vẫn nhìn thấy một tia hoảng loạn trên mặt hắn..
Thẩm Bắc nhìn thấy Sở Duyệt, cười chào hỏi với cô:
- Tiểu Duyệt, tôi nghe nói cô đã giao hết số nước đó cho căn cứ, sao không giữ lại một ít cho mình?
Giang Thành vừa nghe thấy, vội vàng quay đầu nhìn về phía Sở Duyệt, hiện giờ nước rất hiếm, vì sao cô không giữ lại một chút để uống a.
Sở Duyệt cười trả lời:
- Bởi vì mẹ tôi là dị năng giả hệ thủy hệ a, cho nên tôi không cần giữ lại.
Thẩm Bắc nghe Sở Duyệt nói đã tìm được người nhà, lập tức nói chúc mừng cô:
- Cô thực sự đã tìm thấy người nhà a! Thật tốt! Chúc mừng cô a!
Sở Duyệt cười cười, còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Bắc đã nói tiếp:
- Hôm nay chúng tôi còn có chút việc, đi trước, hôm nào sẽ tới tìm cô.
Giang Thành đột nhiên nhìn về phía Thẩm Bắc, tiểu tử này làm gì? Hôm nay bọn họ còn có chuyện gì?
Thẩm Bắc nhắm mắt đáp lại ánh mắt của Giang Thành, Giang Thành liền hiểu ý, bọn họ đúng là có chuyện quan trọng phải làm.
Hai người tạm biệt Sở Duyệt, xoay người đi đến tòa nhà chỉ huy.
Sở Duyệt vừa chậm rãi trở về, vừa dùng tinh thần thăm dò về phía tòa nhà chỉ huy, cô muốn xem thử xem hôm nay căn cứ tiến hành điều tra như thế nào.
Khi đi ngang qua Giang Thành cùng Thẩm Bắc, có thể nghe rõ lời nói của bọn họ..
- Mẫu vật kia đã bị đánh cắp, căn cứ đã tìm kiếm cả một ngày nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
Thẩm Bắc vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Giang Thành.
Mất?!
Giang Thành nghe được lời này lông mày giật giật, làm sao có thể?
Sau khi đến căn cứ Cách Kỳ, bọn họ đã giao hàng mẫu cho trưởng căn cứ Cách Kỳ bảo quản, nhiệm vụ hàng mẫu cũng coi như hoàn thành.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ là bảo vệ viện sĩ long, cho nên sau khi hàng mẫu được bàn giao, bọn họ vẫn không thể rời khỏi đây, tiếp tục ở lại căn cứ để bảo vệ viện sĩ Long.
Nhưng Viện sĩ Long thấy vật tư trong căn cứ đang thiếu hụt nghiêm trọng nên bảo bọn họ ra ngoài căn cứ tìm một ít vật tư, dù sao cũng không cần lo lắng về sự an toàn của ông ấy khi ở trong căn cứ.
Đám người Giang Thành không thể lay chuyển được lão nhân gia kia, chỉ đành để lại hai người hộ tống viện sĩ long, sáng sớm nay liền rời khỏi căn cứ, đi tới thị trấn gần đây để thu thập vật tư.
Ai ngờ vừa về đã nghe tin hàng mẫu bị mất!
Hàng mẫu này này thứ bọn họ cùng viện sĩ Long cửu tử nhất sinh mới có thể mang về tới, vì sao mới bàn giao được một đêm, đã bị mất?
- Phía căn cứ nói thế nào?
Giang Thành hít sâu một hơi, trầm giọng đè nén lửa giận trong lòng, hỏi Thẩm Bắc.
- Nghe nói đêm qua căn cứ trưởng không ngủ, ở văn phòng làm việc suốt đêm. Có người bò lên tường trèo vào phòng họp bên cạnh văn phòng, lấy trộm hàng mẫu ngay dưới mí mắt của căn cứ trưởng.
Thẩm Bắc nói bằng tốc độ rất nhanh, bước chân cũng cực nhanh, vừa đi vừa nói cho Giang Thành tình huống hắn vừa biết được.