- Nghe nói người gây án ít nhất phải có hai dị năng, hệ kim và hệ thổ,dị năng hệ thổ có thể tạo ra một cái lỗ trên tường, dị năng hệ kim lấy đồ trong két sắt sau đó có thể khôi phục két sắt về trạng thái ban đầu, nếu chỉ nhìn trong tủ, như thể nó đã biến mất không lý do.
Thẩm Bắc nói xong, bỗng nhiên dừng bước chân nhìn Giang Thành nói thêm:
- Lão Giang, tôi cảm thấy chuyện này có chút tà môn! Hôm qua chúng ta mới đến căn cứ, tin tức được bảo mật chặt chẽ, ngoại trừ người tham gia cuộc họp tối hôm qua, cậu cảm thấy có ai đáng nghi?
Giang Thành nắm chặt nắm đấm, trong giọng nói tràn đầy tức giận không thể khống chế:
- Còn có thể là ai? Chắc chắn là đám tôn tử kia đuổi theo trộm đi!
Gương mặt Thẩm Bắc thả lỏng, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Hừ! Tôi cũng cảm thấy là bọn họ. Trên đường không cướp được, không ngờ bọn hắn lẻn vào căn cứ trộm đi.
Thẩm Bắc nghĩ nghĩ, nói tiếp:
- Việc chúng ta đến căn cứ Cách Kỳ, là quyết định tạm thời của cấp trên, theo lý thuyết thời gian sớm nhất bọn họ có thể nhận được tin tức là ngày hôm qua, Muốn tìm được thì phải bắt đầu từ những người đã vào căn cứ ngày hôm qua.
Giang Thành chậm rãi lắc lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Nếu thật sự là bọn họ, lấy đồ xong sẽ không có lý do gì ở lại căn cứ nữa, qua một ngày, bọn họ đã sớm chạy xa rồi. Bất quá, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không, chỉ cần hắn còn ở đó, hắn có thể trộm hàng vật đi, thì chúng ta cũng có thể lấy về, chỉ là đi thêm một chuyến mà thôi!
Giang Thành cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của Thẩm Bắc.
Thẩm Bắc cười cười, xoay người đi tiếp về phía trước, nhưng lời nói trong miệng lại giống như dội cho Giang Thành một gáo nước lạnh:
- Nào có dễ dàng như vậy! Cậu đừng quên, nhiệm vụ chính của chúng ta là bảo vệ viện sĩ Long, viện sĩ Long ở đâu, chúng ta phải ở đó! Còn nói là muốn đi một chuyến, cậu có thể tự do như vậy sao?
Giang Thành thở dài một hơi, đuổi theo Thẩm Bắc, nhỏ giọng nói:
- Tôi thấy chuyện này, trong lòng viện sĩ Long chắc chắn sẽ có suy tính, không bằng buổi tối lại hỏi ý ông ấy một chút.
Thẩm Bắc liếc mắt nhìn Giang Thành một cái, hai người nhìn nhau cười, đều thấy được suy nghĩ của mình trong mắt đối phương.
Tinh thần lực của Sở Duyệt vẫn đi theo hai người bọn họ trong một khoảng cách rất xa, càng nghe càng nhíu mày.
Bọn họ nói những người đó, vậy những người đó là đang ám chỉ ai?
Là nói đến mấy người ở căn cứ thực nghiệm sao? Hay là người của căn cứ nào đó mà bọn họ gặp phải trên đường?
Sở Duyệt tiếp tục đi theo bọn họ một lúc cũng không nghe thấy bọn họ nhắc đến chuyện này, xem ra phải đợi buổi tối bọn họ đi tìm được viện sĩ Long, mới có thể nói, vậy cô liền chờ thêm một lát nữa.
Sở Duyệt về đến nhà, ba mẹ cô còn chưa trở về.
Đều là ngày đầu tiên đi làm, không biết hôm nay bọn họ thế nào.
Không đợi cô kịp nhớ xong, liền có tiếng mở cửa, Sở Đại Hà mở cửa đi vào.
Sở Duyệt nhìn thấy ba trở lại, vội vàng rót một cốc nước rồi đưa cho ông.
Khi huấn luyện không có nước, Sở Đại Hà đã huấn luyện một ngày, môi đã khô khốc
- Ba, hôm nay thế nào? Ba có mệt hay không?
Sở Đại Hà một hơi xử lý hết cốc nước mà Sở Duyệt đệ đưa, chưa kịp đặt cốc xuống đã bắt gặp khuôn mặt đầy tò mò của Sở Duyệt.
- Mệt thì không mệt lắm, căn cứ thiếu nước, lại không dám huấn luyện thể chất quá nhiều, cho nên hôm nay chủ yếu tập trung vào huấn luyện sử dụng dị năng.
Sở Đại Hà đặt cốc xuống, kể cho Sở Duyệt về những chuyện kỳ lạ mà ông gặp được trong khu huấn luyện:
- Con đoán xem hôm nay ba luyện tập cái gì?? Cư nhiên là dùng dị năng hệ kim tạo ra một cái động trên một khối thép, sau đó lại khôi phục lại hình dáng ban đầu của nó.