Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251 - Ba Sở Huấn Luyện

Chương 251 - Ba Sở huấn luyện
Chương 251 - Ba Sở huấn luyện

Lông mày Sở Duyệt hơi hơi nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn ba, bình tĩnh hỏi:

- Vậy ba làm được không a?

Sở Đại Hà sang sảng cười, ngữ khí rất tự hào, nói:

- Lúc đầu không hiểu ra sao, không biết nên xuống tay như thế nào, nhưng ba con là người nào a, còn chuyện gì có thể làm khó ba?

Ông vừa nói vừa khoa tay múa chân lên:

- Kỳ thật dị năng giả hệ kim chỉ cần nghiêm túc cảm nhận một chút, là có thể phát hiện ra những thứ kim loại này đều có quy luật, tìm được bí quyết này, tạo một cái lỗ trên tấm kim loại chẳng phải là rất dễ dàng sao? Hôm nay ba không chỉ tạo mấy cái lỗ trên tấm kim loại đó, trước khi kết thúc khóa huấn luyện, ba còn khôi phục nó về nguyên dạng.

Sở Đại Hà nói xong, còn đắc ý nhìn Sở Duyệt hỏi:

- Thế nào? Bảo bối, ba của con lợi hại không?

Sở Duyệt nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của ba mình, khóe miệng giật giật, khen ngợi, nói:

- Thật lợi hại.

- Đương nhiên a! Đó là con không nhìn thấy đám người kia a, một đám mặt nghẹn đỏ cả mặt cũng không làm ra cái tên tuổi, sau khi ba nói phương pháp cho bọn họ, bọn họ còn nói không cảm giác được kim loại, vừa nhìn liền biết xuất ngũ được mấy năm đã thành hoang phế!

Một phen cảm thán phô trương này của Sở Đại Hà, làm tim Sở Duyệt nhấc tới tận cổ.

Ba Sở là dị năng hệ kim, là cô trực tiếp dùng năng lượng trong không gian đưa ông tiến vào cấp 3, cho nên ông mới có thể dễ dàng cảm nhận được kết cấu kim loại, tùy ý thay đổi hình dạng kim loại.

- Ba, ba nói mọi người cùng nhau huấn luyện, nhưng chỉ có một mình ba tạo ra cái lỗ trên tấm kim loại sao?

Sở Duyệt thật cẩn thận hỏi.

- Đương nhiên, con không nhìn thấy ánh mắt của đám người đó nhìn ba a, đều sửng sốt! Hừ! Trước đó còn nói bản thân ở trong quân đội lợi hại thể nào, kết quả còn không bằng một người lính đứng bếp.

Sở Đại Hà cười vui vẻ, bởi vì trong tư liệu viết ông là quân nhân xuất ngũ, cho nên được phân vào đội gồm rất nhiều cựu quân nhân.

Đã bao nhiêu năm, ông lại lần nữa được trở về quân đội, cảm giác như quay trở lại lúc còn ở trong quân đội, loại tâm trạng đó, những người chưa từng đi nhập ngũ sẽ không thể cảm nhận được.

Trong lòng Sở Duyệt lạnh lẽo, không xong!

Có phải cô đã đào hố cho ba cô (☉?☉)!?

Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, hẳn sẽ không, nếu bọn họ hoài nghi ba, không phải sẽ nhốt lại sao, sao có thể để ông trở về?

Sở Duyệt dùng tinh thần lực cẩn thận quét một vòng chung quanh, không phát hiện dấu vết có người theo dõi, thoạt nhìn hình như bọn họ không hoài nghi ba Sở.

Sở ba dạo qua trong nhà một vòng, tìm được một cái nắp nồi inox ở trong phòng bếp, mang đến trước mặt Sở Duyệt, tạo thành một cái lỗ cho cô xem.

Nhìn bộ dáng khoe khoang, Sở Duyệt quả thực không nỡ nhìn.

Cô cảm thấy có thể cô đã biết tại sao không ai nghi ngờ ông rồi.

Lâu nữa mới đến giờ mẹ Sở tan tầm, hiện tại bọn họ không dám nấu cơm, Sở Duyệt cùng ba Sở tùy tiện ăn cơm hộp.

Bất quá, hiện tại trong căn cứ có lẽ không có nhiều người được ăn đồ tươi.

Cơm nước xong, Sở Duyệt trở về phòng, cô vốn đang nghĩ đến đi vào không gian xem tình huống của hai chị em Mục Ly, lần đầu tiên có người sống đi vào không gian, cô vẫn có chút không yên tâm.

Trong không gian, Mục Ly vẫn ở bên cạnh Mục Ca, nhỏ giọng nói cái gì đó, vừa nói vừa cười một mình, cười cười, vành mắt lại đỏ lên.

Làm sao cô ấy có thể không buồn, khi lần nữa được gặp lại người em trai mất tích nhiều năm, nhưng hắn lại rơi vào trạng thái là người thực vật, không thể nói hay cử động?

Sở Duyệt nhìn hình ảnh này, trong lòng cũng nhói đau, không biết là cô đau hay là Mục Ca đau.

Mục Ly nhìn thấy Sở Duyệt, vội vàng đứng lên, cô ấy ở trong không gian lâu như vậy, bên ngoài hẳn là trời đã tối, cô ấy nên đi ra ngoài thay phiên gác đêm cùng Sở Duyệt.

Sở Duyệt bị Mộ Ly nhắc nhở, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi Mộ Ca:

- Nếu lúc này tôi mang cô ấy ra ngoài, liệu thời gian của cô ấy có giống bên ngoài không?

‘Đương nhiên là có.’

Mục Ca trả lời.

Sở Duyệt phát hiện, chỉ cần là chuyện về Mục Ly, Mục Ca đều trả lời rất nhanh.

- Nhưng vì sao tôi ở không gian, mà thời gian lại không trôi?

Điểm này làm Sở Duyệt có chút nghi hoặc, cô nuôi Cổn Cổn trong không gian, mỗi lần đi ra ngoài, thời gian lại trôi theo, nhưng khi cô vào không gian, thời gian đều sẽ dừng lại.

‘Bởi vì cô là chủ nhân của không gian, hiện tại không gian còn thiếu rất nhiều năng lượng, không thể khống chế thời gian, chỉ có thể ngừng ở nơi này. Bọn họ cũng sẽ chỉ đi theo thời gian của cô.’

Câu trả lời của Mục Ca, không giúp Sở Duyệt cở bỏ nghi hoặc, mà khiến cô nghe xong lại càng thêm mơ hồ.

- Khống chế thời gian, thời gian trong không gian còn có thể khống chế?

‘Đương nhiên là có thể khống chế, bằng không cô cho rằng cái khe nứt thời gian kia xuất hiện như thế nào?’

Giọng điệu của Mục Ca vẫn bình đạm trước sau như một, cảm xúc trước sau đều ghét bỏ như cũ.

- Trâu bò như vậy?

Sở Duyệt hơi nhướng mày.

Ai? Không đúng!

- Nếu trong thời gian trong không gian có thể di chuyển, vậy không phải những thứ đồ ăn đó sẽ biến chất hết sao?

Nếu ăn đồ biến chất, đừng cho thời gian trôi thì tốt hơn.

‘Cho dù thời gian trong không gian có di chuyển hay không thì mọi vật bên trong sẽ luôn giữ nguyên như khi chúng vào không gian.’

Mục Ca giống như đột nhiên trở nên kiên nhẫn, trả lời từng câu hỏi của Sở Duyệt.

Sở Duyệt khẽ gật đầu, kỳ thật cô còn có rất chỗ không rõ, nhưng này đó đều không phải thứ quan trọng, dù sao chờ không gian khôi phục, cô là dự định sẽ trả lại không gian cho Mục Ca.

Nhưng sau khi trả lại không gian cho Mục Ca, không biết hắn có thể cho cô một cái nhỏ nhỏ không, dù sao ở mạt thế, có một cái không gian thật sự rất tiện lợi.

Mục Ly vốn muốn cùng Sở Duyệt ra khỏi không gian để thay phiên gác đêm, nhưng hiện tại Sở Duyệt đang ở trong căn cứ, căn bản không cần gác đêm, hơn nữa hiện tại không phải lúc thích hợp để Mục Ly đi ra ngoài.

Cô ấy không đăng ký vào qua cổng căn cứ, bây giờ cô ấy là người không có hộ khẩu ở trong căn cứ.

Hôm nay ba Sở thiếu chút nữa đã bị hoài nghi, vậy nên Sở Duyệt vẫn quyết định để Mục Ly tiếp tục đợi ở trong không gian.

Mục Ly không có ý kiến, không ra cũng tốt, cô ấy có thể ở bên cạnh Mục Ca.

Sở Duyệt ra khỏi không gian, nhìn sắc trời bên ngoài, giống như lúc cô bước vào không gian, trời đã tối đen.

Nhưng thực tế lúc này chỉ mới khoảng năm giờ chiều, trời càng lúc càng tối sớm, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Tính tính thời gian, bây giờ hẳn là tháng 12, Sở Duyệt khẽ thở dài.

Kế tiếp, trận giá lạnh kia đột kích, không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người chết cóng..

Trận mạt thế này, giống như là một lần tùy ý phóng túng mà địa cầu phải hứng chịu, tang thi đột nhiên xuất hiện, động thực vật biến dị, ô nhiễm nguồn nước, lũ lụt động đất, sóng lạnh và sóng nhiệt, giống như không diệt sạch nhân loại sẽ không cam lòng vậy.

Có lẽ là do cảm thấy nhân loại ký sinh trên người quá phiền đi!

Sở Duyệt lại đợi hơn một giờ, trong phòng viện sĩ Long rốt cuộc đã có động tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment