Viện sĩ Long sống trong một căn nhà nhỏ bên cạnh tòa nhà chỉ huy, là một dãy phòng xép trang trí đơn giản, nhưng người sống trong dãy nhà này đều là những nhân vật quan trọng có cấp bậc trong căn cứ.
Lúc này viện sĩ Long vừa ngẩng đầu lên từ một cỗ dụng cụ gì đó, tháo mắt kính xuống, mệt mỏi nhéo nhéo cánh mũi.
Tuy ông đã hơn 90 tuổi, nhưng thoạt nhìn trông ông vẫn rắn rỏi và trẻ trung hơn bạn bè cùng tuổi rất nhiều.
Nhưng trong khoảng thời gian này, mấy ngày liền bôn ba, gần đây lại gặp phải mấy chuyện rắc rối, đột nhiên làm ông trông già đi rất nhiều.
Hàng mẫu bị mất làm ông có chút tiếc nuối, nhưng ông luôn cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ là nghiên cứu chế tạo ra thuốc ức chế cảm nhiễm virus tang thi.
Nếu có thuốc ức chế, những người bị tang thi cào đó, sẽ có cơ hội sống!
Những hàng mẫu đó thật sự có thể làm người ta có được dị năng, điểm này, đã được nghiệm chứng trên người Giang Thành cùng với Vu Dương.
Nhưng so với việc để mọi người có được dị năng, viện sĩ Long càng muốn giúp nhiều người có thể sống sót.
Nhưng bây giờ cấp trên lại yêu cầu ông tạm gác lại việc nghiên cứu về thuốc ức chế để nghiên cứu những phương pháp khiến con người thức tỉnh dị năng, làm ông cảm thấy có chút hoang mang.
Trong giai đoạn này, quả thực cần nhiều quân nhân có năng lực hơn để tiến sâu vào thành phố giải cứu nhiều người sống sót hơn.
Súng đạn có thể hữu dụng với hầu hết tang thi, nhưng hiện tại có rất nhiều tang thi không còn sợ hãi vũ khí nóng, sợ vũ khí nóng ngược lại chính là những người bị nhốt ở trong hang ổ của tang thi.
Cho nên ông đã đồng ý yêu cầu của cấp trên, đi tới căn cứ thực nghiệm kia, nhưng chỉ cần ông có thời gian, vẫn sẽ tranh thủ thời gian để tiếp tục nghiên cứu thuốc ức chế virus bằng những dụng cụ thô sơ.
Giang Thành vẫn luôn đứng bên cạnh bảo vệ viện sĩ Long, thấy ông dừng tay, vội rót cho ông một chén nước.
Lão gia tử một khi bắt đầu làm việc, thật sự là quên ăn quên ngủ, vừa ngồi xuống sẽ là liền mạch non nửa ngày, nếu không phải căn cứ ngừng cung cấp điện, có lẽ ông còn sẽ nhìn chằm chằm dụng cụ không rời đi.
Viện sĩ Long nhận nước, cảm ơn Giang Thành, uống vài ngụm nhỏ rồi đặt nước xuống.
Hiện tại căn cứ không có nhiều nước lắm, ông cũng cố gắng dùng tiết kiệm.
Thẩm Bắc ở một bên thấy vậy, vội vàng mở một cái cà mèn ra, bên trong cà mèn đựng cháo nhà ăn cố ý nấu cho viện sĩ Long, bên cạnh là cá đóng hộp, Giang Thành vừa mới khui ra.
Viện sĩ Long ngẩng đầu nhìn hai người bận trước bận sau, vô cùng ân cần, cười hỏi:
- Hai người có chuyện gì liền nói, đừng lảng vảng ở trước mặt tôi như vậy.
Giang Thành cũng cười nói:
- Không có việc gì, ngài ăn cơm trước, ăn xong rồi, chúng tôi sẽ nói cho ngài.
Viện sĩ Long cười lắc lắc đầu, vùi đầu ăn cơm.
Gần đây thân thể ông không được thoải mái, ăn những thứ khác liền khó chịu, cũng chỉ có cháo mới có thể nuốt trôi, ngay cả cá hộp, ông cũng chỉ chọc vài cái tượng trưng.
Giang Thành cùng Thẩm Bắc thoáng nhìn nhau, trong lòng cũng có chút lo lắng, hiện tại lão gia tử càng ngày càng ăn uống không tốt.
Viện sĩ Long chỉ ăn được nửa bát cháo thì không ăn nữa, đậy nắp lại, định để dành cho bữa sáng ngày mai.
- Được rồi, tôi đã ăn xong,hai người các cậu có gì thì mau nói đi.
Viện sĩ Long lau miệng, nói với hai người như hai thần giữ cửa đứng trước mặt .
- Hắc hắc,
Giang Thành sờ sờ đầu, đối mặt với viện sĩ Long, hắn luôn cảm thấy tâm tư của mình sẽ bị ông đọc thấu, vì thế dứt khoát không vòng vo nữa, nói thẳng:
- Viện sĩ Long, tôi nghe nói hàng mẫu chúng ta lấy về đã bị kẻ nào đó ở trong căn cứ thần không biết quỷ không trộm đi, ngài cảm thấy là ai trộm a?
Viện sĩ Long khẽ cười cười, trả lời:
- Tôi không biết là ai trộm, căn cứ trưởng Diệp còn đang điều tra, chúng ta từ từ, xem kết quả của hắn rồi nói sau.
Thẩm Bắc ở một bên cũng cười cười, đưa cốc nước mà Viện sĩ Long vừa uống chưa hết kia cho ông, nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia tử, chẳng lẽ trong lòng ngài không có đối tượng hoài nghi?
Viện sĩ Long vẫy vẫy tay, không nhận nước, sắc mặt lại nghiêm túc lên:
- Tôi biết hai người muốn nói gì, cũng biết mấy cậu muốn làm gì. Nhưng tôi nói cho các cậu biết, cho dù chuyện này sẽ thành ra như các cậu nghĩ, các cậu cũng không được hành động thiếu suy nghĩ!
Giang Thành ngẩng đầu, đang muốn cãi lại, viện sĩ Long đã giơ tay ngăn cản điều hắn muốn nói, sau đó nói:
- Tôi đã báo cáo toàn bộ sự việc lên trên, bao gồm cả những gì cậu suy đoán. Trước khi có quyết định từ phía trên xuống, chúng ta hãy đợi ở căn cứ.
-Nhưng lão gia tử, vạn nhất cuối cùng người phía trên đồng ý với yêu cầu của bọn họ thì sao bây giờ? Vậy không phải là để đám tiểu nhân kia thành công sao?
Trên mặt Giang Thành mang theo một tia bất mãn, người ở căn cứ thực nghiệm kia, không có ai là bình thường, bọn họ quả thực là một đám kẻ điên.
Mấy người bọn hắn thật vất vả vượt núi băng đèo đi đến căn cứ thực nghiệm, lúc đầu không phát hiện ra có gì không ổn.
Người trong căn cứ thực nghiệm rất nhiệt tình, vì để chứng minh bọn họ thật sự có khả năng khiến người khác thức tỉnh dị năng, đã hào phóng cho phép bọn họ chọn ra hai người trong nhóm mình để thức tỉnh dị năng.
Giang Thành cùng một đồng đội khác uống chất lỏng dị năng xong, quả nhiên đều có được dị năng, lúc ấy bọn họ thật sự rất cao hứng, cảm thấy nhiệm vụ lần này không uổng công.
Nhưng lúc này người ở căn cứ thực nghiệm cũng lộ ra bộ mặt thật.
Bọn họ nó vật mẫu thí nghiệm cung cấp chất lỏng siêu năng lực đã bị đánh cắp nên không còn nhiều mẫu vật trong căn cứ thực nghiệm nữa.
Nếu muốn có thêm dịch thức tỉnh dị năng, bọn họ yêu cầu một phòng thí nghiệm lớn ở thủ đô, chỉ cần là thứ bọn họ yêu cầu, tất cả mọi người phải trở thành đối tượng nghiên cứu của bọn họ vô điều kiện, hơn nữa dịch thức tỉnh dị năng được bọn họ nghiên cứu ra, phải được bọn họ định giá và bán.
Cụm từ mọi người này bao gồm cả dị năng giả và người sống sót bình thường.
Viện sĩ Long không đồng ý với bọn họ, thậm chí còn không nghĩ đến việc báo cáo lên trên, ông đã tham gia nghiên cứu về virus nhiều năm như vậy mà còn chưa bao giờ tiến hành thực nghiệm trên bất kỳ người sống nào.
Bất luận là nghiên cứu hạng nhất nào của ông, đều là nghiệm chứng vô số lần, trước khi sử dụng nó trên người.
Mà đám người này, há mồm ngậm miệng lại là nghiên cứu người sống, thậm chí còn lạnh lùng gọi những người đó là thí nghiệm thể, bọn họ giống như không có chút tôn trọng sự sống nào.
Ở trong mắt bọn họ, chỉ có nghiên cứu lạnh băng, và kết quả nghiên cứu có lợi cho bọn họ.
Cuối cùng hai bên không đạt được ý kiến thống nhất, người của căn cứ thực nghiệm cũng không ngăn cản bọn họ rời đi.
Chỉ là trước khi đi, Giang Thành cùng Thẩm Bắc lặng lẽ trà trộn vào phòng thí nghiệm, trộm đi ba bình hàng mẫu.
Có hàng mẫu, chẳng lẽ còn không thể nghiên cứu ra thành phần của thứ này, phúc chế là việc bọn hắn giỏi nhất.
Người trong căn cứ thực nghiệm rất nhanh đã phát hiện hàng mẫu bị trộm, trên đường bọn họ trở về đã bị trộm một lần, thật vất vả mới mang về thủ đô, phi cơ lại không thể hạ cánh, đành phải bay đến căn cứ Cách Kỳ này.
Vốn dĩ chuyện yêu cầu của căn cứ thực nghiệm đã bị viện sĩ Long ấn xuống, hiện tại hàng mẫu bị trộm, viện sĩ Long cũng chỉ có thể báo cáo toàn bộ tình huống lên trên.
Chuyện này có dụ hoặc quá lớn, quả thức có thể kịp thời giải quyết cục diện bế tắc mà hiện tại quốc gia gặp phải, rất khó xác định được, liệu người bên trên có thể đồng ý với yêu cầu của căn cứ thực nghiệm hay không.
Bởi vì so với tình hình chung, sự hy sinh của một bộ phận nhỏ người dân dường như không đáng kể.