Giang Thành cùng Thẩm Bắc đều trầm mặc, từ khi tang thi bùng nổ, bọn họ đã nhìn thấy bản chất con người quá nhiều ích kỷ và thờ ơ.
Bọn họ đều có chút không hiểu, vì sao đến lúc này rồi, hầu hết mọi người vẫn chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình!
Chẳng lẽ không có ai hiểu rõ, trận thảm họa này, là thảm họa của toàn nhân loại a!
Nếu vỡ tổ, liều có quả trứng nào còn nguyên vẹn không?
Nếu có một ngày, nhân loại thất bại trong cuộc chiến chống lại thảm họa này, liệu có ai bị bỏ lại một mình?
Hiện tại chỉ có đoàn kết một lòng, cùng nhau chiến đấu với kẻ thù, những người sống sót mới có thể có được cơ hội chiến thắng trong trận chiến này!
Viện sĩ Long nhìn hai người trầm mặc, sắc mặt hơi dịu lại, nói:
- Đừng quá quá lo lắng, các cậu phải tin tưởng quốc gia của mình, đất nước chúng ta, trước nay đều không phải là thứ mà bất cứ ai cũng có thể đe dọa hoặc thao túng theo ý muốn!
Viện sĩ Long nói xong, khóe miệng hiện lên một mạt cười,
- Cái căn cứ thực nghiệm này có lẽ là muốn thông qua dịch dị năng này, vọng tưởng bản thân một bước lên trời, thực sự có chút viển vông. Hiện tại cho dù đất nước có khó khăn đến đâu, cũng dư sức để đối phó với bọn họ.
Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Viện sĩ Long cũng không khỏi lo lắng.
Nếu không ngay từ lúc gặp phải chuyện ở căn cứ thực nghiệm, ông đã không ngầm đồng ý cho đám người Giang Thành trộm hàng mẫu từ căn cứ thực nghiệm đi.
Nếu có thể nghiên cứu ra thành phần của hàng mẫu, dùng cho quân đội, quả thực là giải pháp tốt nhất hiện nay.
Hiện tại quốc gia còn nhiều lỗ hổng, binh lực thiếu hụt trầm trọng, nếu muốn sống sót vượt qua trận thiên tai này thì càng phải có nhiều sinh lực hơn.
Tang thi càng ngày càng mạnh, tốc độ biến dị còn nhanh hơn nhân loại nhiều, mà dị năng giả lại chiếm một bộ phận ít trong số những người sống sót.
Mà cái căn cứ thực nghiệm đó bày ra lý do từ trường hỗn loạn, nên máy bay không thể tiếp cận được.
Nhưng trong mắt Viện sĩ Long, từ trường hỗn loạn ở nơi đó càng giống thứ con người tạo ra hơn.
Cho dù những con đường xung quanh chưa bị lũ cuốn trôi thì vẫn rất hiểm trở, muốn chiếm được căn cứ đó không phải là điều dễ dàng.
Dưới tình huống như vậy, không ai có thể đảm bảo quyết định cuối cùng của cao tầng sẽ là cái gì.
Nhưng dù kết quả cuối cùng có ra sao đi chăng nữa, Viện sĩ Long cũng không muốn Giang Thành và Thẩm Bắc tùy tiện hành động.
Hai người trẻ tuổi này, lúc trước dám mạo hiểm lẻn vào căn cứ thực nghiệm trộm hàng mẫu, nhìn ý tứ của bọn họ hôm nay, có lẽ là còn muốn đi tới căn cứ thực nghiệm trộm vài thứ kia.
Lần trước có thể để cho bọn họ trộm được, cũng là do người trong đó không đoán được bọn họ cư nhiên dám đi trộm, hiện tại đã như vậy, sao có thể dễ dàng để bọn họ trộm một lần nữa?
Giang Thành cùng Thẩm Bắc thấy Viện sĩ Long không nói tiếp, cũng không nói nữa, đi ra khỏi phòng, nhìn nhau, đều cảm thấy có chút thất vọng.
Viện sĩ Long không gật đầu để bọn họ rời đi, bọn họ cũng chỉ có thể ở trong căn cứ chờ quyết định của cao tầng.
Nhưng một khi quyết định của cao tầng được đưa xuống, muốn hợp tác cùng căn cứ thực nghiệm, thì đã quá muộn.
Nếu như vậy, đồng nghĩa với việc những người đó có thể trắng trợn đưa bất cứ ai mà họ muốn vào phòng thí nghiệm làm chuột thí nghiệm cho bọn họ!
Bọn hắn không thể để đám người đê tiện ích kỷ đó trở thành kẻ có thể tùy ý thao túng mạng sống của những người dân vô tội!
Giang Thành nhìn Thẩm Bắc, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
- Hôm nay chúng ta đã đi dạo một vòng thành phố gần căn cứ Cách Kỳ này, không có thu hoạch gì, xem ra vật tư trong thành phố này gần như đều đã bị lục soát rồi.
Thẩm Bắc sửng sốt trong chớp mắt,vì sao lão Giang bỗng nhiên nói đến cái này, không phải hôm nay bọn họ vào thành phố thu thập được rất nhiều vật tư sao?
Nhưng hắn thấy Giang Thành nhướng mày, lập tức liền phản ứng lại, khẽ mỉm cười nói tiếp:
- Đúng vậy, thành phố Cát Lâm này nhìn thì phồn hoa, nhưng dù sao cũng quá nhỏ, muốn tìm thêm vật tư thì phải đi xa hơn, đến thành phố lớn hơn.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều có quyết tuyệt, cho dù nguy hiểm, bọn họ cũng phải đi thử một lần, tuyệt không thể để cái căn cứ kia thực hiện được âm mưu!
Sở Duyệt nhìn Giang Thành cùng Thẩm Bắc rời khỏi phòng Viện sĩ Long, vào căn phòng bên cạnh.
Trong phòng có một cái giường chung rất lớn, một đám tiểu tử ở trần khoe cơ bụng, làm Sở Duyệt nhìn đến ghen tị muốn chết.
Cơ bắp thật tốt a!
Sức bật này hẳn là rất mạnh đi!
Đáng tiếc cả hai đời cô đều không luyện ra được khối cơ bắp lớn như vậy.
Sở Duyệt vừa cảm thán, vừa nghe Giang Thành cùng Thẩm Bắc ở nơi đó mờ mịt thương lượng chuyện đi tới căn cứ thực nghiệm với các đội viên.
Bọn họ tính đi tới căn cứ thực nghiệm kia để trộm một ít hàng mẫu dịch thức tỉnh dị năng lần nữa, này không phải là đang đoạt sinh ý của cô sao?
Sở Duyệt nhíu mày, mấy thứ này là thuộc về Mục Ca, không có chúng nó, Mục Ca sẽ không thể trở lại hiện thực.
Cho dù hiện tại mấy thứ này có tác dụng rất lớn cho quốc gia, nhưng ít nhất cũng phải chờ đến khi Mục Ca khôi phục, hắn đồng ý, mới có thể bàn giao cho quốc gia.
Bằng không, có giác gì đang cướp đoạt mạng sống của hắn?
Sở Duyệt mím môi, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, ngoài cửa, ba Sở còn đang cầm cái nắp nồi inox để luyện tập kỹ xảo mà hôm nay ông thu hoạch được.
Cô không muốn xa ba mẹ, nhưng thời gian không còn nhiều, nếu cô không nhanh lên, những thứ đó có thể sẽ bị đám người Giang Thành trộm đi, hoặc là bị căn cứ thực nghiệm chuyển đi nơi khác, đến lúc đó muốn tìm càng không dễ dàng.
Nhưng chuyến này đi, cô không thể mang theo ba mẹ đi cùng, cô sẽ gặp phải chuyện gì trong chuyến đi này,không cần nghĩ cũng biết, cô không thể để bọn họ vướng vào nguy hiểm như vậy!
Hiện tại ba mẹ ở trong căn cứ cũng coi như an toàn, mẹ là đối tượng bảo vệ trọng điểm của căn cứ, còn ba, cho dù có phải đi làm nhiệm vụ, lấy thực lực của ông cũng có thể bình an trở về.
Để hai người ở lại căn cứ, tuy cô có chút không nỡ, nhưng vẫn tương đối yên tâm.
Nhưng phải nói thế nào với ba mẹ về chuyện cô sẽ rời khỏi căn cứ đây?
Bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng muộn nhất buổi sáng ngày mai, cô nhất định phải rời khỏi đây.
Sở Duyệt vừa ra khỏi phòng, đã bị ba Sở lôi kéo nhìn vào chiếc nắp nồi đã bị ông mở 3 4 cái lỗ, sau đó khôi phục nắp nồi về hình dáng ban đầu ngay trước mặt cô.
Sở Duyệt nhìn ba Sở, nhận lấy nắp nồi, nắp nồi trong tay cô nháy mắt biến thành một thanh đao nhọn!
Ba Sở kinh ngạc mà nhìn con gái nhỏ, không nghĩ tới dị năng của cô đã mạnh như vậy.
Nghĩ đến vừa rồi ông còn khoe khoang trước mặt con gái, mặt già không nhìn được mà đỏ hồng, bất quá con gái lợi hại như vậy, ông cũng cảm thấy càng đáng giá khoe khoang.
- Ba, con phải rời căn cứ một thời gian, để đưa người đã từng cứu mạng con về nhà.. Nếu không có hắn, con…… có lẽ đã không còn nữa, một nhà chúng ta căn bản không thể đoàn tụ! Cho nên, chuyến này con nhất định phải đi làm!
Sở Duyệt nói tới đây, vành mắt hơi đỏ, đời trước, cô không thể tìm được ba mẹ.
Dựa theo mọi chuyện xảy ra ở đời này, khi cô còn đang chờ bọn họ ở căn cứ Lan Thành, bọn họ cũng đã chết ở trên đường!
Cho dù cô có thể trở về nhà, cô cũng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy ba mẹ mình nữa.
Cô trọng sinh, hiện tại một nhà được đoàn tụ, đều là Mục Ca cho cô!