Sở Duyệt nhìn thấy sắc mặt ba mình đột nhiên thay đổi, vội nói tiếp:
- Nhưng ba, ba đừng lo lắng, con sẽ không có việc gì. Ba cũng đã nhìn thấy năng lực hiện tại của con, con nhất định sẽ bình an trở về.
Sở đại hà bị lời nói của Sở Duyệt làm cho ngốc lăng, khẽ cau mày, trước đó con gái ông luôn nói mình lên đường thuận lợi, nhưng ông và mẹ Sở đều không tin.
Chỉ mới hơn nửa tháng ngắn ngủn mà Duyệt Duyệt đã trưởng thành hơn rất nhiều, đây không phải là bộ dáng một người lên đường thuận lợi nên có.
Con bé nhất định là đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể tìm được bọn họ, nhưng con bé không nói, hai vợ chồng bọn họ cũng không dám hỏi, sợ làm cô khổ Sở.
Nhưng bây giờ, Duyệt Duyệt chủ động nhắc đến việc cô suýt mất mạng, trong lòng ba Sở không chỉ có chua xót, mà còn biết ơn người đã cứu con gái ông.
Sở đại hà cúi đầu nghĩ nghĩ, nói:
- Duyệt Duyệt, nếu đã là ân nhân của cả nhà chúng ta, vậy hiện tại hắn đang ở nơi nào, ít nhất ba cũng phải đến gặp hắn, giáp mặt cảm tơn hắn mới đúng.
Sở Duyệt lôi kéo ba ngồi xuống, lắc lắc đầu, nói:
- Hắn vẫn luôn ở trong không gian, từ khi bị thương liền không thể ra ngoài được, chỉ có thể chờ hắn trở về nhà, vết thương bình phục mới có thể nhìn thấy hắn.
Sở đại hà gật gật đầu, cau mày thật chặt, cắn răng nói:
- Được rồi! Duyệt Duyệt, nếu người ta đã cứu mạng cứu mạng con, một chuyến này con chắc chắn nên đi. Như vậy, ngày mai ba đi xin nghỉ, đi cùng con.
Tuy mới vừa vào đội đã xin nghỉ thì có chút không tốt lắm, nhưng để một mình Sở Duyệt rời đi, sao ông có thể yên tâm?
Sở Duyệt vội vàng lắc đầu, ngăn cản ba mình:
- Không, ba, ba không thể đi cùng con! Mục ca ở trong không gian của con, nếu gặp nguy hiểm, con có thể lập tức trốn vào trong không gian, coi như nhẹ nhàng ra trận. Nhưng nếu ba đi cùng, con không có cách nào đưa ba vào không gian, đến lúc đó ba phải làm sao? Ba yên tâm, con nhất định sẽ không để bản thân xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Mục ca?
Trọng điểm chú ý của Sở đại hà lập tức trật đi, cái tên này sao nghe lại thấy có chút hương vị giang hồ lãng tử a?
- n, mục ca là tên của hắn. Ba, tin tưởng con, con có thể!
Sở Duyệt gật gật đầu, nhìn ba mình bằng ánh mắt khẩn cầu.
Ba Sở thở dài một hơi, ông biết Sở Duyệt nói đúng, hiện tại thực lực của ông còn kém xa con gái.
Nếu gặp phải nguy hiểm gì mà Sở Duyệt không thể giải quyết, cô vốn dĩ có thể trốn vào không gian, nhưng vì lo lắng cho ông mà không dám đi vào, như vậy chẳng khác nào ông đang gây rắc rối cho con gái mình.
- Được rồi! Duyệt Duyệt, ba không đi, nhưng con phải đồng ý với ba, gặp phải nguy hiểm không được mạo hiểm, phải nhanh trốn đi, biết không?
- n ân, con bảo đảm!
Sở Duyệt vội vàng gật đầu bảo đảm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng thu phục ba.
- Vậy, ba, chuyện này trước đừng nói cho mẹ, bằng không mẹ chắc chắn sẽ không cho con rời đi một mình. Buổi sáng ngày mai con sẽ rời đi, nếu mẹ hỏi, ba nói chuyện với mẹ giúp con.
Sở Duyệt chớp đôi mắt to, làm nũng với ba cô.
Mẹ Sở không phải là người dễ thuyết phục, nếu để bà biết chuyện này, tuy không ngăn cản Sở Duyệt, nhưng chắc chắn bà ấy sẽ đi cùng bằng mọi giá.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Sở Duyệt gây ra họa mà không dám nói với mẹ, cô đều làm nũng phá hư phòng tuyến của ba trước, sau đó ba sẽ thuyết phục mẹ, để cô không bị mắng quá thảm.
Ba Sở thật sự không có chút biện pháp nào có thể chống cự lại con gái làm nũng, đành phải gật đầu đáp ứng.
Con gái phải đi làm chuyện mà con bé nên làm, ông không thể đi theo bảo vệ con bé, tất cả những gì ông có thể làm là để cô không phải lo lắng cho bọn họ!
Hơn 9 giờ tối, Nhậm Tư Du mới về đến nhà, Sở Duyệt lấy thêm cơm cho bà, thấy cô mệt đến không nói được lời nào, liền thúc giục bà đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi mẹ cô đi làm, Sở Duyệt cũng ra cửa đi theo, lái chiếc xe cô cướp được hôm qua ra khỏi căn cứ.
Cô không dám đi qua sa mạc, cô không có bản lĩnh phân biệt phương hướng, đi vào phỏng chừng sẽ không ra được.
Vậy chỉ có thể đi con đường núi bị đứt đoạn kia, bất quá lúc này cô không cần phân tâm đi tìm tung tích của ba mẹ, chạy qua những sườn núi sạt lở đó hoàn toàn không có vấn đề.
Nếu thật sự không được, cô còn có Cổn Cổn, Cổn Cổn chạy còn nhanh hơn đi xe.
Xe đi không bao lâu đã phải dừng lại, giữa đường có một khe rãnh lớn, trước đó còn dùng tấm kim loại đáp lên, cho xe tiện đi lại.
Nhưng lúc này tấm kim loại đã nghiêng sang một bên, treo giữa khe rãnh, Sở Duyệt dừng xe đi đến trước khe rãnh, phát hiện đây là khe rãnh có những điểm sáng năng lượng mà cô đã từng nhìn thấy khi đi cùng Tề Minh, An Kiệt.
Chỉ là bây giờ khe rãnh này đã rộng hơn ít nhất gấp đôi so với lần bọn họ nhìn thấy nó.
Sở Duyệt thả tinh thần lực thăm dò xuống dưới xem thử, bên trong không có bất cứ dao động năng lượng nào, nhưng vì sao cái khe này vì càng lúc càng lớn?
Dùng tinh thần lực rà quét chung quanh, sau khi xác định không có người, Sở Duyệt thu xe vào, chạy lấy đà một chút, rồi nhảy qua khe rãnh.
Bên kia khe, có một loạt xe rất dài dừng ở đó, nhìn bộ dáng đều là những người bị khe rãnh cản đường, đành phải bỏ xe ở nơi này, dây leo ven đường đã bắt đầu bò lên xe.
Đi thêm hai mươi mét nữa, trên đường có vài chỗ gập ghềnh gồ ghề, đó là dấu vết Tề Minh để lại khi luyện tập dị năng hệ thổ.
Sở Duyệt nhìn thoáng qua, lại nghĩ tới đám người tề minh, không biết hiện tại bọn họ thế nào?
Bất quá, giờ không phải lúc nghĩ này đó, Sở Duyệt thả xe ra, tiếp tục lái xe về phía trước.
Sau khi cô rời đi, đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồ đen đi ra từ phía sau sườn núi.
- Cậu có thấy không?? Người này có phải có không gian hay không?
Một người đàn ông có mái tóc hoa râm tóm lấy một người đàn ông gầy gò khác, kích động mà nói.
Người cao gầy bị cái người tóc hoa râm gắt gao tóm lấy cánh tay, cũng cao hứng nói:
- Thấy, thấy, không gian có thể thu được xe, có vẻ không nhỏ.
Người đàn ông tóc hoa râm buông người đàn ông cao gầy ra, bàn tay vung lên, nói:
- Đi, đuổi theo cô ta.
Thêm sáu bảy người mặc đồ đen từ phía sau sườn núi bước ra, một người khó xử nói:
- Giáo sư Từ, không phải chúng ta đến căn cứ Cách Kỳ sao?
Giáo sư Từ tóc hoa râm liếc mắt nhìn người đàn ông như thể đang nhìn một kẻ ngốc, nói:
- Còn đi căn cứ cái gì! Đuổi theo dị năng giả không gian quan trọng hơn, có cô ta, nói không chừng về sau chúng ta sẽ có dịch dị năng cuồn cuộn không ngừng. Đến lúc đó, ta xem đám người kia có động tâm hay không!
Ông ta quay đầu nhìn về hướng căn cứ Cách Kỳ cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Mấy bình hàng mẫu kia, cứ để cho bọn họ cầm nghiên cứu đi, ta xem bọn họ có thể nghiên cứu ra cái gì!
Một đám người trở lại mặt đường, mở ba cửa chiếc xe bị bỏ lại cuối cùng trong hàng, lên xe, quay đầu đuổi theo Sở Duyệt.