Xe của Sở Duyệt chạy rất nhanh, những chiếc xe bị bỏ lại và tang thi trên đường đối với cô giống như không hề tồn tại, chiếc xe tự do di chuyển trên đường tiến về phía trước như một con cá đang bơi.
Những chiếc xe phía sau đã bị giãn cách khá xa, bọn họ lái xe không đi được bao xa, đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Sở Duyệt nữa.
Tuy bọn họ vô cùng gấp gáp, nhưng không có bản lĩnh như cô, chỉ có thể kiên nhẫn đè nén, tiếp tục đuổi theo dọc đường.
Đoạn này chỉ có một con đường, chỉ cần trên đường đi, Sở Duyệt dừng lại trong chốc lát, là bọn họ có thể đuổi theo.
Nhưng lý tưởng thì rất đầy đặn, mà hiện thực lại rất gầy gò.
Bọn họ đuổi theo tới nơi xảy ra sạt lở đầu tiên, cũng không đuổi kịp Sở Duyệt.
Mấy chiếc xe bị ép ngừng lại, giáo sư Từ đẩy cửa xe ra, xuống xe, nhìn trước mặt có một mảnh đất vàng trượt từ trên núi xuống, ông ta dùng sức đập vào đầu xe mấy cái.
Xem ra là không đuổi kịp!
Quá đáng tiếc!
Mấy ngày nay bọn họ đều đi đường bộ, không ngờ con đường bên ngoài căn cứ thực nghiệm lại khó khăn như vậy.
Ngày hôm qua bọn họ mới biết đám người viện sĩ Long không có về căn cứ thủ đô, mà là đi tới căn cứ Cách Kỳ.
Cứ như vậy, đường bọn họ đi cũng gần hơn, nhưng nguyện vọng đi theo viện sĩ Long để trực tiếp gặp mặt lãnh đạo cao tầng liền thất bại.
Để hai người đó lấy trộm hàng mẫu trong căn cứ thực nghiệm, vốn dĩ là một phần trong kế hoạch của bọn họ.
Cũng phải để đám người đó thử một lần trước khi từ bỏ, không phải sao?
Chờ đến khi đám người đó không nghiên cứu ra, bọn họ liền xuất hiện gãi đúng chỗ ngứa, đến lúc đó việc đàm phán các điều khoản với chính phủ sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng một đường này không hề suôn sẻ, bọn họ phải đi đường vòng đến bây giờ mới đi đến đây.
Đêm qua suýt nữa còn bị cướp, cũng may bọn họ không sợ tang thi cùng thực vật biến dị, chạy vào bụi cỏ ven đường, những người kia không dám đuổi vào bụi cỏ, bọn họ trốn ở một sườn núi thấp mới tránh được một kiếp.
Không nghĩ chạy trốn một trận, thế nhưng lại nhìn thấy một dị năng giả không gian, thu xe vào không gian, quả thực là bất ngờ ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, ai biết lại là vui mừng công dã tràng.
Bất quá dị năng giả không gian thứ 2 xuất hiện, đã khẳng định phỏng đoán của ông ta, trên thế giới này quả nhiên còn có người giống “số 1”, tên Giang Nghệ ngu ngốc kia còn khẳng định là độc nhất vô nhị!
Xem ra vẫn cần phải tiếp tục hợp tác với chính phủ, không cần nói đến những yêu cầu khác, nhưng nhất định phải cho bọn họ tùy ý chọn lựa người, chắc chắn có thể tìm ra một “số 1” khác.
Mấy người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, đứng trước đầu xe nhìn con đường đã sụp đổ hoàn toàn.
Hai con tang thi không biết từ xuất hiện, nhưng chúng nó giống như không thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen đứng đó, lắc lư lững thững chậm rãi rời đi.
Mấy người đàn ông mặc đồ đen cũng không sợ tang thi, thấy tang thi đã đến trước mặt, cũng không nhúc nhích.
Bộ quần áo màu đen này của bọn họ không phải chỉ để mặc không, quần áo được làm bằng loại vật liệu có thể che giấu hơi thở của bọn họ, khiến đám tang thi tưởng bọn họ là đồng bạn hoặc là gỗ cọc.
Mặc nó vào, chỉ cần không nói chuyện, bọn họ sẽ không cần lo lắng bị tang thi hoặc động thực vật biến dị tấn công.
- Quên đi, đừng đuổi theo nữa, chúng ta tiếp tục đi về phía bắc, đến căn cứ thủ đô!
Giáo sư Từ lúc này cũng bình tĩnh lại, bất lực xoay người quay trở về xe.
- Giáo sư, cứ bỏ qua như vậy sao? Nếu cứ để cô ta rời đi như vậy, muốn tìm lại sẽ rất khó!
Người đàn ông cao gầy có chút không cam lòng, vừa nói vừa giữ cửa xe của Giáo sư Từ.
Lúc đó cách khá xa, bọn họ chỉ nhìn thấy dị năng giả không gian kia là một phụ nữ, người đó trông như thế nào thì bọn không rõ.
Lần sau cho dù có gặp lại, chưa chắc bọn họ đã nhận ra cô.
Giáo sư Từ tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông cao gầy một cái, lạnh giọng nói:
- Nếu cậu có thể đuổi kịp thì cậu đuổi theo đi!
Người đàn ông cao gầy biết ý của giáo sư Từ, nếu bọn họ để xe ở đây, leo qua chỗ lở đất này, bọn họ chỉ còn cách đi bằng chân, căn bản không thể đuổi kịp dị năng giả không gian.
Nhưng lần này bọn họ ra ngoài, có mang theo hai dị năng giả hệ tốc độ, hơn nữa trong đó có một người rất am hiểu truy tung, chỉ cần đợi hai người đó quay lại thì vẫn còn hy vọng có thể đuổi kịp dị năng giả không gian.
Ít nhất có thể đại khái biết được cô đi đâu, diện tích càng nhỏ, tìm kiếm cũng dễ hơn một chút..
Giáo sư Từ không chờ người đàn ông cao gầy nói xong, liền đánh gãy lời hắn ta:
- Cậu có nhìn thấy dấu chân trên sườn núi không? Cậu thấy một bước của cô ta dài như thế nào không? Cái khe rãnh kia rộng như vậy, mà cô ta nhảy một bước đã qua, cho dù là tìm được người, cậu cảm thấy có thể bắt được người không? Liền tính hiện tại cậu tìm được vị trí đại khái, nhưng chờ đến khi cậu chuẩn bị sẵn tới đó bắt cô ta, người còn ở đó sao?
Người đàn ông cao gầy bị lời nói của giáo sư Từ làm cho sửng sốt, trong căn cứ thực nghiệm có rất nhiều dị năng giả, nhưng phần lớn là cường hóa từng bộ phận, có người có thể nhìn được rất xa, có người rất thính, dị năng lợi hại thì rất yếu.
Nếu cô gái kia vừa mạnh, lại có không gian, có lẽ bọn họ không thể bắt được người.
- Giáo sư Từ, ý của ông là…… Tôi hiểu rồi!!
Người đàn ông cao gầy dường như đã hiểu được ý của Giáo sư Từ, nên mở cửa leo lên xe.
Việc cấp bách hiện tại chính là đạt thành hợp tác với quốc gia, chỉ cần quốc gia đồng ý để bọn họ tùy ý chọn người, cho dù cô có thực lực mạnh đến đâu, vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời!
Từ khi nhìn thấy dị năng giả không gian kia, giáo sư Từ đã ở trong trạng thái hưng phấn.
Có hai thì sẽ có ba, bốn, hay vô số, còn sợ một cái “số 1” đã chết sao?
Ông ta muốn bao nhiêu "Số 1" đều tùy thích!
Đoàn xe quay lại đầu, đi dọc theo con đường cũ tiến về phía căn cứ thủ đô.
Lúc này Sở Duyệt đã chạy đi rất xa, vừa rồi cô cứ có cảm giác gì đó không đúng, rõ ràng cô cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, nhưng dùng tinh thần lực cẩn thận rà quét vài lần, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Vì vậy cô chạy như điên, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, cứ chạy như vậy mấy chục km mới hoàn toàn thoát khỏi loại thoát khỏi cảm giác bị theo dõi này.
Sau lưng cô đã toát ra mồ hôi lạnh, cảm giác bị thứ không gì đó biết tên nhìn chằm chằm, thật sự rất đáng sợ!
Cô chắc chắn vừa rồi có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng tinh thần lực lại không tìm thấy.
Xem ra sau này không thể quá ỷ lại vào tinh thần lực, có đôi khi tinh thần lực cũng sẽ bị sai lệch.
Suốt chặng đường kế tiếp, Sở Duyệt vẫn duy trì tốc độ như trước, mệt mỏi liền vào không gian ngủ, đến tối còn thả Cổn Cổn ra ngoài.
Cô phải đi nhanh hơn, cô gắng bỏ xa đám người Giang Thành đang muốn đoạt sinh í của cô, bằng không nếu bọn họ đụng nhau ở căn cứ thực nghiệm thì không xong.
Mục Ly đã ở trong không gian một hai ngày, lúc Sở Duyệt tiến vào không gian lần nữa, cô ấy liền nói với Sở Duyệt muốn ra khỏi không gian.
Nhưng Sở Duyệt không thể để cô ấy ra ngoài, cô đang lên đường không quản ngày đêm, nếu mang Mục Ly ra ngoài, cô ấy sao có thể theo kịp cô sao?
Tốt nhất là đợi đến nơi, rồi mang cô ấy ra ngoài.
Dưới cao nguyên, khu bình nguyên kia vẫn là một mảnh đại dương bao la, chỉ là nước đã rút đi rất nhiều, chỉ tới đùi của đám tang thi đứng trong nước..
Sở Duyệt thả thuyền xung phong ra, đi hơn một ngày, cuối cùng cũng đến được dãy núi lớn kia.