Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 256 - Chương 256 - Không Phải Cửa

Chương 256 - Không phải cửa
Chương 256 - Không phải cửa

Thực vật trên núi bây giờ đã mang bộ dáng khác hoàn toàn, từ ngã tư đi vào, trong tầm mắt đều là một màu xanh lục, con đường gần như đã bị dây leo bao phủ.

Đám dây leo này thoạt nhìn có vẻ rất yên tĩnh, nhưng một khi có động vật đến gần phạm vi hoặc đụng tới chúng nó, không ai biết cái cây nào trong số chúng bị kích hoạt, quấn chặt lấy con mồi giống như có ý thức, siết chết, rồi ăn luôn.

Sở Duyệt không cho xe ra ngoài, mà chọn một chỗ đất trống trên đường rồi nhảy về phía trước, cố gắng không chạm vào đám dây leo kia.

Tuy lưỡi dao gió của cô dư sức đối phó với mấy thứ này, nhưng Sở Duyệt vẫn cẩn thận, cố gắng tránh đi.

Suy cho cùng, không ai có thể đảm bảo trong những thứ này không có hàng cao cấp mà cô không thể xử lý được.

Một đường tập trung cao độ, lấy thực lực hiện tại của Sở Duyệt mà còn có chút miễn cưỡng.

Dọc đường cô đã nghỉ ngơi rất nhiều lần nhưng tới khi trời tối, vẫn không tìm thấy ngọn núi kia.

Vốn Sở Duyệt không có ý định đi đường ban đêm, khi trời tối, đám thực vật biến dị này giống như càng thêm cảnh giác, chưa kịp tới gần nó, thì nó đã bắt đầu di chuyển.

Sau khi nghỉ ngơi đủ ở trong không gian, Sở Duyệt đi ra ngoài, nhìn từng đám từng đám thực vật biến dị, cô vẫn quyết định tiếp tục lên đường.

Lại đi bộ thêm một đêm, khi bầu trời sáng hơn một chút, cuối cùng Sở Duyệt cũng tìm được ngọn núi trong ký ức của mình.

Nhìn bề ngoài, ngọn núi này không có gì đặc biệt so với những ngọn núi khác, nó được bao phủ bởi thảm thực vật tươi tốt, thoạt nhìn không có gì khác ngoài màu xanh lá cây.

Nhưng khi Sở Duyệt dùng tinh thần lực rà quét qua ngọn núi này, cô lại không nhìn thấy một cái cây nào trên núi.

Tinh thần lực giống như bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không có cách nào thâm nhập sâu hơn.

Sở Duyệt mím môi, xem ra chỉ có thể xông vào.

Chỗ cô đang đứng bây giờ vẫn cách ngọn núi kia một khoảng, ngọn núi nằm ở phía đối diện con đường, giữa các ngọn núi còn có một con sông.

Nước sông đã biến thành màu đen, dòng nước chảy xiết, mặt sông cũng rất rộng, rõ ràng rất khó để đi từ chỗ cô đang đứng qua bên đó.

Sở Duyệt tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được thứ gì giống cây cầu để có thể đi qua..

Này có chút khó khăn hơn cô nghĩ, kỳ thực qua sông cũng không khó, có thể đi xuyên qua dưới lùm cây, thả thuyền xung phong xuống là có thể đi qua.

Nhưng có lẽ chờ tới khi cô sang được bên kia, người ta đã sớm ôm cây đợi thỏ ở đó, chờ cô chui đầu vô lưới.

Cho nên cô phải lặng lẽ lén lút qua sông, không thể rút dây động rừng, kinh động đến bọn họ.

Ngay lúc Sở Duyệt đang nhìn chằm chằm mặt sông, trong đầu nghĩ cách qua sông bằng cách nào, thì bỗng nhiên ngọn núi đối diện vang lên một tiếng “ầm” lớn.

Sở Duyệt đột nhiên nhìn về phía đó, nơi phát ra tiếng nổ mạnh, chim chóc trên núi đều kết thành từng đàn bay đi.

Hình như bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi, lúc này không tranh thủ qua còn đợi đến khi nào??

Sở Duyệt nhảy xuống khỏi mặt đường, chạy dọc theo khe mương nhỏ đầy cát bị nước lũ cuốn trôi xuống, đám thực vật bên cạnh vươn dây leo ra muốn làm cô vấp ngã, liền bị lưỡi dao gió của cô cắt thành từng mảnh.

Còn chưa tới bờ sông, Sở Duyệt đã ném thuyền xung phong vào sông, mũi chân giẫm lên tảng đá, liền nhảy lên thuyền xung phong.

Khi thuyền xung phong vừa rơi xuống mặt nước, nó đã bị dòng nước cuốn đi một quãng ngắn, Sở Duyệt đã đoán lệch phương hướng, thiếu chút nữa đã rơi xuống nước.

Tuy đã nhảy xuống nhưng thuyền xung phong vẫn bị nghiêng hơn nửa sang một bên, nước sông màu nâu đen cũng nhân cơ hội chui vào trong thuyền.

Sở Duyệt tránh không kịp, hai tay đều dính đầy nước sông, nhưng kỳ quái chính là nước sông dường như không hề ăn mòn da thịt hay gây tổn hại gì cho cô.

Này nhìn giống như bị nước bình thường làm ướt, ngoại trừ có chút bẩn ra, còn lại hoàn toàn không có vấn đề gì.

Sở Duyệt nhìn tay mình, cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ nước sông này có thể uống được sao?

Bất quá hiện tại Sở Duyệt không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, cô phải tranh thủ qua sông.

Vách núi đối diện đầy đá dựng đứng, Sở Duyệt dừng thuyền ở dưới vách đá, trèo lên những tảng đá nhô ra, thật vất vả mới bò lên được một sườn núi thoai thoải.

Thảm thực vật trên sườn núi dày đặc, dày đến mức không thể nhìn thấy đầu của Sở Duyệt khi cô bước vào bên trong.

Đám thực vật này còn rất nhiệt tình, luôn muốn tóm lấy chân Sở Duyệt để giữ cô lại, nhưng đều bị Sở Duyệt vô tình cự tuyệt.

Lưỡi dao gió đảo qua một đường, quét sạch toàn bộ thực vật biến dị đang chắn đường.

Sở Duyệt không biết mình đã đi bộ trong đám thực vật cao không thấy đầu này bao lâu, mới tới ngọn núi bị chặn tinh thần lực kia.

Khi đi đến ngọn núi này rồi, Sở Duyệt phát hiện nó cũng không có gì đặc biệt, đều là thảm thực vật rậm rạp cùng tầng lá rụng thật dày.

Nhưng ở chỗ này cũng không dùng được tinh thần lực, nếu muốn tìm được lối vào của căn cứ thực nghiệm, cô chỉ có thể dựa vào hai mắt của mình.

Sở Duyệt nhớ lại lúc vụ nổ vừa xảy ra, nếu cô nhớ không sai, tiếng nổ mạnh kia hẳn là phát ra từ phía sau ngọn núi này.

Cô xác định vị trí đại khái của tiếng nổ mạnh vừa, đi vòng ra phía sau ngọn núi.

Sở Duyệt cứ tìm như vậy đến khi mặt trời lên cao mới nhìn thấy một khe núi tương tự như lối vào đường hầm.

Ngoài cửa động có một khối đất trống, trong không gian trống trải có mấy căn nhà gỗ nhỏ, toàn là gạch đỏ ngói xanh, nhìn có vẻ cổ kính.

Trên mảnh đất trông lúc này không có gì ai, chỉ có hai người đang canh giữ một căn nhà nhỏ giống như chốt an ninh ở cửa hang.

Sở Duyệt hỏi Mục Ca ở trong đầu:

- Là nơi này sao?

Đợi một hồi lâu, Sở Duyệt vẫn không nhận được câu trả lời, nhưng cô lại cảm giác được một cổ hàn ý ớn lạnh từ phía sau lưng.

- Mục Ca, cậu đang sợ hãi sao?

Sở Duyệt nhẹ giọng hỏi.!

Những gì Mục Ca chịu đựng ở đây đủ để khiến một người trưởng thành bình thường phát điên, huống chi khi hắn bị đưa tới căn cứ thực nghiệm này, hắn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.

'Không phải sợ hãi, là ghê tởm! Nơi này làm tôi ghê tởm!'

Trong đầu vang lên tiếng của Mục Ca, giọng nói còn mang theo cảm xúc, xem ra hắn thật sự chán ghét nơi này.

- Ghê tởm cũng không có biện pháp, tới cũng tới rồi, chúng ta phải tìm cách đi vào xem sao, ở đây tinh thần lực của tôi cũng vô dụng, chờ đi xuống, nếu cảm giác được năng lượng của cậu liền gọi tôi một tiếng.

Sở Duyệt vừa giải thích trong đầu cho Mục Ca, vừa leo xuống sườn núi.

'Không phải là ngăn cản tinh thần lực.'

Giọng nói của Mục Ca lại vang lên:

'Ban đầu trong căn cứ thực nghiệm có một ‘ số 1o ’, dị năng đặc biệt của hắn ta là che giấu, chỉ cần là đồ mà hắn muốn che giấu, cho dù đã tận mắt nhìn thấy, mọi người sẽ theo bản năng mà coi như không nhìn thấy nó.'

- Nhưng hiện tại tôi có thể nhìn thấy. Chẳng lẽ cánh cửa đó không phải là lối vào căn cứ thực nghiệm sao?

Sở Duyệt dừng bước chân, chỉ vào cánh cửa hình vòm giống như đường hầm kia.

Giọng nói của Mục Ca lại khôi phục bình tĩnh.

'Cô nói đúng, kia không phải là cánh cửa mà cô có thể tiến vào.'

Bình Luận (0)
Comment