Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257 - Tự Mình Mở Cửa

Chương 257 - Tự mình mở cửa
Chương 257 - Tự mình mở cửa

Sở Duyệt giật mình, vội vàng hỏi:

- Ý của cậu…… Chẳng lẽ cánh cửa đó là một cái bẫy?

'Không hoàn toàn là một cái bẫy, đó là mặt tiền, mặt tiền của họ.'

Mục Ca dừng một chút, giống như sợ Sở Duyệt không hiểu ý của mình, sau đó nói tiếp:

'Khi có người đến, đó sẽ là lối đi tiếp khách, cũng là lối ra vào duy nhất mà người ngoài có thể nhìn thấy, nhưng nếu cô muốn đi vào từ nơi này, đó chính là chui đầu vô lưới.'

- Cho nên, còn có lối ra vào ẩn nào khác không?

Sở Duyệt không ngại Mục Ca ghét bỏ cô ngốc nghếch, khiêm tốn cầu hỏi, vốn dĩ cô cũng không phải người thông minh a.

'Có, nhưng cô sẽ không tìm thấy, cho dù nhìn thấy, cô cũng sẽ vô thức bỏ qua.'

Lời Mục Ca nói làm Sở Duyệt có chút thất vọng, nếu nhìn thấy được cũng sẽ coi như không thấy, vậy làm sao cô có thể tìm được?

Bây giờ cô đã ở rất gần căn cứ thực nghiệm, gần đến mức cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của những người bên trong, nhưng ngoại trừ cửa đường hầm này, cô không thể tìm thấy lối ra vào nào khác.

Sở Duyệt hơi cau mày, ở căn cứ thực nghiệm này không dùng được tinh thần lực, tinh thần lực cô phóng thích ra giống như bị một bức tường chặn lại, căn bản là không phát hiện được thứ gì hữu dụng.

Hiện tại Mục Ca còn nói cho cô biết, không chỉ tinh thần lực, ngay cả đôi mắt còn đánh lừa cô!

Đại gia!

Vậy chẳng phải là có mắt như mù sao, này làm còn như thế nào?

Sở Duyệt nhìn cánh cửa giống như đường hầm kia một lúc, đột nhiên hỏi Mục Ca:

- Căn cứ Thực nghiệm được xây dựng trong núi phải không?

'Đúng vậy, là trong núi.'

Mục Ca lạnh lùng trả lời.

Hắn đã từng trốn thoát vô số lần, nhưng lần nào cũng bị những tảng đá lạnh lẽo kia chặn lại.

- Xây dựng trong núi liền dễ xử lý a, không có cửa đúng không? Vậy tôi tự mình mở một cái cửa, không phải là được rồi sao!

Sở Duyệt quay đầu đi ngược trở về, thúc giục lưỡi dao gió vượt qua gai nhọn, đi xuống chân núi.

Xuống chân núi, đến nơi gần tiếp xúc với mặt sông, Sở Duyệt ngừng lại.

Lưỡi dao gió xoay tròn, chém ra một khoảng trống ở đây, Sở Duyệt thả Cổn Cổn và một con tê tê siêu lớn từ không gian ra.

Cô gặp con tê tê này ở trên đường vào hai ngày trước, bởi vì lúc đó cô đang rất gấp, cho nên trực tiếp thu nó vào trong không gian.

Không biết có phải vì Mục Ly ở trong không gian, mà Mục Ca không muốn để chị gái thấy hình ảnh hắn giống như một con quỷ hút máu, thế nên mới không hút khô năng lượng của con tê tê này.

Tuy rằng con tê tê bị hút nhỏ một vòng, nhưng nó vẫn không thay đổi bản tính, lập tức đào một cái động trên mặt đất.

Sở Duyệt thấy nó không có uy hiếp gì, dứt khoát khoanh tròn một khu vực nhỏ để nó tùy ý lăn lộn, xem như bắt đầu nuôi nó.

Nhưng thứ này đào chỗ nào không đào, cố tình lại muốn khoan vào rừng tre bên cạnh, chuyện này làm Cổn Cổn tức giận dựng lông, rừng trúc là địa bàn của nó!

Cổn Cổn đập cho con tê tê một trận, làm nó muốn trốn cũng trốn không xong, dù nó có chui vào động thì Cổn Cổn cũng có thể lôi nó ra.

Con tê tê không phải là đối thủ của Cổn Cổn, sau mấy hiệp đấu, nó đã bị Cổn Cổn thu phục, cả ngày đều làm tuỳ tùng đi theo phía sau Cổn Cổn.

Ngày hôm qua Sở Duyệt trở về không gian, cư nhiên nhìn thấy nó đi theo Cổn Cổn ăn măng!

Chính xác mà nói là Cổn Cổn ăn phần măng nhòn nhọn, còn nó ăn gốc măng!

Sở Duyệt nhìn thấy cảnh tượng kia, khóe miệng liền co giật, Cổn Cổn lại còn bày triển lãm một chút thành quả của nó cho Sở Duyệt xem, bây giờ nó không lãng phí măng nữa, đều ăn sạch sẽ, thậm chí còn tiến lên cầu sờ sờ đầu!

Lúc đó Sở Duyệt còn cảm thấy Cổn Cổn thực quá đáng, nhưng hiện tại cô nhìn con tê tê đang nỗ lực đào hố dưới sự giám sát của Cổn Cổn, Sở Duyệt cảm thấy cô nên khen thưởng nó xứng đáng, dùng sức sờ sờ đầu của nó.

Mà tốc độ đào hang của con tê tê này rất nhanh, khoảng một giờ đã đào được một cái hang sau khoảng 30 mét, bùn đất đào ra phần lớn đã bị Sở Duyệt đẩy vào sông.

Đào được một lúc thì con tê tê không đào được nữa.

Cửa hang không lớn, Sở Duyệt thu Cổn Cổn cùng con tê tê vào không gian, khom lưng chui vào trong hang, dùng cả tay chân bò vào bên trong.

Cuối hang, là một bức tường bê tông kiên cố, Sở Duyệt đặt tay trên mặt tường, tâm vừa động, trong chốc lát, bức tường bê tông lặng lẽ biến mất, lộ ra một cái lỗ lớn hơn quả bóng rổ.

Tường bê tông rất dày, mảnh tường biến mất kia dày khoảng 40 đến 50cm, không biết là phòng thí nghiệm của bộ phận nào.

Hang động tối đen như mực, Sở Nguyệt dùng tay thử, bên trong trống rỗng, không có gió.

Cô suy nghĩ một lúc, lấy từ trong không gian ra một thiết bị chiếu sáng nhỏ, cầm trong lòng bàn tay, bật chế độ cài đặt nhỏ nhất rồi cẩn thận chiếu vào lỗ.

Ánh sáng đèn pin không mạnh, nhưng chiếu vào trong động vẫn có thể thấy đáy, trong hang động trông giống như một đường hầm dốc với đường ray và dây cáp.

Sở Duyệt nhìn xung quanh không thấy có ai, liền chui từ trong động vào đường hầm, sau đó quay đầu lấp lại cái hang.

Góc đường hầm khá dốc, Sở Duyệt nhìn nhìn trước sau, lại quyết định đi xuống, có vẻ như, ở nơi này càng đi xuống, càng là nơi càng cơ mật.

Đi được hai bước, Sở Duyệt lùi lại, lấy trong không gian ra một cái bộ đàm từ, đặt xuống phía dưới đường ray, chỗ cửa động mà cô vừa cô chui vào, sau đó mới xoay người đi xuống dưới.

Trong động tối đen, hiện tại Sở Duyệt không thể dùng tinh thần lực, chỉ có thể dựa vào ánh sáng đèn pin, chậm rãi đi về phía trước, từng bước một.

- Uy, Mục Ca, cậu có biết cái đường hầm này dài bao nhiêu không?

Sở Duyệt hỏi Mục Ca ở trong đầu, hiện tại cô không thể thăm dò được tình huống trong đường hầm, ngay cả đèn pin cũng không dám chiếu ra xa, cũng không dám dùng hết tốc lực chạy về phía trước, vạn nhất trong đường hầm có người, lúc cô chạy tới vừa vặn đụng phải người ta thì xấu hổ.

'Tôi không biết dài bao nhiêu, chắc hẳn trước kia tôi đã tới nơi này vài lần, nhưng đều ngồi ở trong xe.'

Mục Ca trả lời.

- Được rồi, coi như tôi không hỏi.

Sở Duyệt khẽ mím môi, tiếp tục đi xuống.

'Tổng chiều dài khoảng 1.200 mét. Từ đoạn dốc mà cô vừa đi vào, đến điểm cuối chắc phải 300 đến 400 mét.'

Giọng nói của Mục Ca bỗng nhiên vang lên trong đầu Sở Duyệt.

- Không phải cậu nói không biết sao?

Sở Duyệt có chút kinh ngạc hỏi.

'Số liệu này là tôi tính toán dựa trên tốc độ của xe và thời gian ước tính mỗi lần sử dụng. Khẳng định không chuẩn xác, nhưng hẳn là không kém bao nhiêu.'

Lần này Mục Ca không có gọi Sở Duyệt là ngu ngốc, cô đang mạo hiểm xông vào hang quỷ này vì hắn, vì lấy lại những thứ đã bị cướp cho hắn, tuy miệng hắn không nói, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.

Hắn cứu Sở Duyệt, chỉ là vì hắn cảm thấy cảm thấy cô gái này giống mình trước kia, nhưng Sở Duyệt lại kiên cường hơn hắn, cho dù cô phải chịu đựng kiểu tra tấn nào, cô vẫn luôn nhớ mình là ai.

Mà hắn, gần như đã quên mất tên của chính mình, lại dễ dàng tin lời đám người đó, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, chỉ muốn sớm ngày được giải thoát.

Hắn cứu cô, chỉ là một lần tùy ý mà thôi, dù sao hắn cũng chết, chết như thế nào cũng có quan hệ gì đâu?

Hắn chưa từng nghĩ tới, Sở Duyệt sẽ vì hắn mà mạo hiểm lớn như vậy, đây là thiện ý mà hắn chưa bao giờ nhận được từ một người xa lạ.

Lúc này Sở Duyệt đã đi được một đoạn rồi, đột nhiên, từ trên đỉnh đường hầm có một chùm ánh sáng chiếu xuống, chiếu sáng toàn bộ đường hầm, từ xa, một toa tàu nhỏ giống như một chiếc xe hơi nhanh chóng lao xuống đường ray.

Bình Luận (0)
Comment