Lúc Sở Duyệt nhìn thấy ánh đèn kia, cô nhanh chóng nhìn xung quanh, cố gắng tìm một nơi để trốn vào.
Nhưng trong hang động đều là các bức tường xi măng bóng loáng, chẳng có gì ngoài một vài đường ống và dây cáp trên đó.
Mắt thấy xe trong đường hầm càng ngày càng tới gần, cái khó ló cái khôn, bỗng nhiên Sở Duyệt ngã xuống, ghé trên mặt đất.
Khoảng không bên đường rất nhỏ, khi Sở Nguyệt ngã xuống, trên người cô đã có vài chỗ bị thương, nếu không phải cô có dị năng hệ kim cường hóa thân thể, thì lúc bò vào trong hang cô đã ngất rồi, chứ chẳng đợi đến lúc này.
Cô nhe răng trợn mắt nhìn toa tàu ngày càng gần hơn, khoảng cách hàng trăm mét mà chỉ trong vài giây đã đến gần.
Sở Duyệt vốn muốn nhân cơ hội đi nhờ xe, nhưng nhìn tốc độ của xe, cô quyết định tự mình đi bộ thì tốt hơn.
Với tốc độ này, chờ cô bò dậy lao ra, người ta đã đi được mấy chục mét.
Khi toa tàu như xe con này đi ngang qua, suýt chút nữa đã lau mặt Sở Duyệt, bánh xe suýt chút nữa đã áp lên mặt cô.
Sở Duyệt tận lực ngửa đầu ra sau, cố gắng hết mức có thể để tránh khỏi bánh xe.
Bánh xe con làm bằng kim loại, nếu không cẩn thận bị kéo lên, cho dù không bị hủy dung, thì cô cũng sẽ đau đớn hồi lâu.
Cũng may, xe con đến cũng nhanh mà đi cũng mau, rất nhanh đã biến mất trong đường hầm.
Sau khi xe con rời khỏi, đường hầm lại tối đen.
Sở Duyệt nhìn chiếc xe vừa đi qua đường hầm, thấy chung quanh không có người, cô liền thả tay chạy như trên đường đua.
Không tới hai phút, Sở Duyệt liền thấy được phía trước có ánh đèn.
Ánh sáng này không phải ánh đèn xe phát ra, mà là ánh sáng trên một cánh cửa kim loại hình tròn.
Lúc này cánh cửa kim loại còn chưa mở ra, chỉ có thể nương theo ánh đèn trên cửa để nhìn tình huống bên ngoài.
Sở Duyệt thu đèn pin vào không gian, tựa người vào vách hang, nghiêng người chậm rãi tiến về phía cửa.
- Là nơi này sao?
Sở Duyệt tận lực nhẹ giọng hỏi Mục Ca ở trong đầu.
' n.'
Mục Ca trả lời rất ngắn gọn, Sở Duyệt có thể cảm giác được hắn rất chán ghét nơi này, đó là một loại cảm giác chỉ cần nhìn thôi cũng khó chịu, cảm giác cực lực trốn tránh.
Chiếc xe vừa chạy qua trước đó đã đậu ở bên kia, phía trước xe có một người đàn ông đang viết gì đó vào một cuốn sổ nhỏ, hình như đang đăng ký..
Một người đàn ông ở bên ngoài xe vừa nhìn hắn ta đăng ký vừa nói:
- Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, trên đó không xảy ra chuyện gì chứ?
- Không có việc gì, chỉ là tầng một bị thủng một lỗ thôi, đợi chút để lão Lôi sửa một chút là được rồi.
Sau khi người đàn ông lái xe đăng ký xong, người đàn ông bên ngoài xe quay đầu bấm vài cái vào một thiết bị trông giống như khóa mật mã trên cửa kim loai, sau đó nói với người bên trong:
- Phía trên có hàng đưa xuống, mời ra nhận hàng.
Bên trong truyền đến một tiếng “Bíp”, cũng không biết nó có ý nghĩa gì.
Nhưng người đàn ông gác cửa không nói gì nữa, mà tiếp tục trò chuyện với người đàn ông lái xe.
Đợi chốc lát, cửa kim loại từ từ mở ra, bốn người mặc quần áo bảo hộ màu trắng từ bên trong bước ra, trong đó có một người còn đẩy xe đẩy ra ngoài.
Người đàn ông lái xe cho họ lên xe, bốn người liền thay phiên nhau nhấc vài người ra khỏi xe, ném vào xe đẩy như ném hàng hóa.
- Nha! Lần này thu hoạch không nhỏ a, một đám này, thoạt nhìn thân thể xử lý rất tốt!
Người gác cửa nhìn những người bị khiêng xuống, nhịn không được nhéo lên một người trong đó.
Hắc hắc! Cơ bắp này, thật tốt!
- Còn không phải sao, cậu cũng không nhìn thử bọn họ làm gì, tố chất thân thể còn kém sao? Tôi nghe nói, có một số là dị năng giả a!
Người đàn ông lái xe nói với người đàn ông ngoài xe.
Người đàn ông ngoài xe nhếch môi nói:
- Dị năng giả có gì hiếm lạ?, căn cứ chúng ta còn thiếu dị năng giả sao? Có thể dùng hay không còn phải xem giáo sư Từ cùng giáo sư Hứa định đoạt thế nào.
Bốn người mặc đồ bảo hộ đều giống như người máy, từ đầu tới cuối đều không nói một lời, thậm chí không thèm liếc nhìn xung quanh.
Sở Duyệt đã đến gần xe con, cau mày nhìn mấy người được đám người mặc đồ bảo hộ nâng lên.
Tuy bọn họ đều mặc quần áo bình thường, nhưng có một người trong số bọn họ quay mặt về phía Sở Duyệt bên này, liếc mắt một cái cô đã nhận ra.
Là vương vĩ!
Sở Duyệt cả kinh, sao vương vĩ lại ở chỗ này?
Như vậy mấy người đang được đám người kia nâng lên xe đẩy, có phải là mấy người giang thành bọn họ hay không?
Sao bọn họ có thể tới đây nhanh hơn người đi cả ngày lẫn đêm như cô a?
Tình huống lúc này không cho phép Sở Duyệt suy nghĩ nữa, những người mặc đồ bảo hộ kia đã nâng mấy người đó lên, ném vào xe đẩy, trong xe có lẽ không còn nhiều người.
Cô phải tìm cách nhân lúc cửa đang mở mà trà trộn vào, bằng không chờ cửa đóng lại, phải chờ người canh cửa này đăng ký trước, rồi mới có thể mở cửa.
Sở Duyệt nghiến răng, móc một con dao nhỏ từ trong không gian ra, nhanh chóng biến nó thành một miếng sắt mỏng, thừa dịp mặc đám người mặc đồ bảo hộ đều ở trên xe, dùng sức ném vào sâu trong đường hầm.
Miếng sắt đập vào đường ray trong đường hầm phát ra âm thanh “Leng keng leng keng”, hai người đàn ông nhàn rỗi đồng thời ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Sở Duyệt nhân cơ hội này chạy về phía cửa, đi qua phía sau người gác cổng, cơ hồ là nhảy lên xe đẩy chở người kia.
- Chuyện gì vậy? m thanh gì thế?
Giọng nói của người gác cổng vang lên.
- Không biết, có thể lại là cái linh kiện kia rơi ra. Gần đây đều như vậy, tôi đã báo cáo với chủ nhiệm Vương mấy lần, nhưng ông ta vẫn chưa cử người đến kiểm tra, ngày nào cũng đi tới đi lui trong đường hầm, tôi thật sự sợ có ngày tôi đi không nổi nữa!
Trong giọng nói của người đàn ông lái xe đều là bực bội oán giận, xưm ra hắn ta đã tích lũy không ít tức giận..
- Cái đó nên sửa lại. Thỉnh thoảng nó lại phát ra âm thanh, rất khiếp người.
Người gác cổng tiếp tục câu chuyện.
Đúng lúc này, hai người mặc đồ bảo hộ ném một người khác lên xe đẩy, vừa lúc ném lên người Sở Duyệt.
Sở Duyệt tức khắc cảm thấy xương cốt của mình sắp gãy..
Hơn nữa, người này bị ném ngược hướng với cô, nói cách khác hiện tại chân hắn về phía đầu Sở Duyệt, mùi chân thúi từ trong giày bay ra, còn khó chịu hơn mùi tang thi thối rữa, quả thực có thể so với vũ khí sinh hóa!
Những người này, chẳng lẽ sẽ không phải bị người trong xe đập chết, mà bị hun chết sao?
Thùng xe đẩy vốn không lớn, người bị ném vào đều xếp chồng lên nhau, dưới người Sở Duyệt cũng đã có hai người, bây giờ tương đương với ba người xếp chồng lên người phía dưới, Sở Duyệt thật lo lắng đến lúc hắn được lôi ra, liệu hắn có còn sống không.
Khi người cuối cùng bị ném vào, chiếc xe bắt đầu di chuyển, Sở Duyệt hơi hé mắt, nhìn xuyên qua chân và cổ của những người trên người mình, thấy bọn họ đang đi vào cánh cửa hình tròn.
Cô thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ là mình lẻn vào, lại không biết xe đẩy này sẽ bọn họ đi đâu.