Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265 - Rất Nhiều Bình Màu Lục

Chương 265 - Rất nhiều bình màu lục
Chương 265 - Rất nhiều bình màu lục

- Thêm? Ý cậu là gì? Ý cậu là có người ngoài lẻn vào viện nghiên cứ? Sao có thể!

Giám đốc Nhậm cơ hồ là nhảy dựng lên khỏi ghế, đã hơn ba mươi năm kể từ khi căn cứ thực nghiệm được xây dựng đến giờ.

Nhiều năm trôi qua như vậy, căn cứ thực nghiệm chưa từng xuất hiện tình huống có người ngoài trà trộn vào tới.

Mọi người ở đây đều là những tín đồ trung thành của căn cứ và tuyệt đối tin tưởng vào sức mạnh của dị năng.

Bọn họ chắc chắn không phản bội căn cứ, thả người ngoài tiến vào!

Nếu người ngoài muốn tiến vào, không có người trong căn cứ dẫn dắt, chỉ sợ ngay cả cửa vào ở đâu còn không tìm thấy.

Cho dù mèo mù chạm vào chuột chết mà tìm được, thì tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát bên trong cũng sẽ không cho phép hắn tiến vào.

Người đàn ông tóc dài cũng đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi nói:

- Giám đốc, ngài đừng quên, có một người biết bí mật của căn cứ, ngài lại thả hắn rời đi.

Giám đốc Nhậm nghiêng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông tóc dài một cái, ông ta biết người kia mà hắn đang nói, là Giang Nghệ.

Lúc trước, Giang Nghệ lặng lẽ mang “số 1” đi, người đàn ông tóc dài đã kiên quyết phản đối.

Nhưng khi đó Giám đốc Nhậm không có lựa chọn nào khác, “số 1” từ chối tất cả đồ vật nhằm duy trì sự sống cho hắn, một lòng chỉ nghĩ đến cái chết.

Nhưng tất cả thực nghiệm về dị năng, đều cần “số 1” làm môi giới.

Hơn hai mươi năm trước khi "Số 1" xuất hiện, nghiên cứu về siêu năng lực của bọn họ vẫn luôn trì trệ không tiến, mãi đến khi phát hiện có khả năng chiết xuất siêu năng lực trên người "Số 1", thì tất cả thí nghiệm của bọn họ đều có tiến bộ vượt bậc!

Trong hai năm đó, kết quả nghiên cứu của căn cứ lớn hơn rất nhiều lần so với kết quả của hai mươi năm qua cộng lại.

Chỉ là càng về sau, bọn họ dần dần không khống chế được "Số 1", cho dù bọn họ dùng người nhà đi uy hiếp hắn, hắn cũng không quan tâm nữa.

Giám đốc Nhậm dùng hết mọi cách, dù tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, tóc cũng bạc trắng nhưng vẫn không thể khiến "số 1" thay đổi tâm ý.

Thậm chí ông ta đã điên cuồng nghĩ tới, nếu có thể tìm được một người thay thế “số 1”, ông ta sẽ động thủ giải quyết “số 1”, không chỉ một lần.

Nhưng bọn họ đã tìm kiếm khắp nơi trên thế giới nhưng không tìm được người có siêu năng lực như "Số 1", nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục nháo cùng hắn.

Sau đó Giang Nghệ tìm ông ta, nói muốn mang theo “số 1” rời khỏi căn cứ thực nghiệm, hắn ta cảm thấy, “số 1” chán ghét căn cứ thực nghiệm và người trong căn cứ.

Nếu tiếp tục để hắn ở căn cứ thực nghiệm, sớm hay muộn hắn cũng sẽ tự lộng chết chính mình.

Nhưng nếu đổi hoàn cảnh sống cho hắn, nói không chừng hắn sẽ nguyện ý tỉnh lại.

Giám đốc Nhậm cứ suy xét mãi, sau đó đồng ý với đề nghị của Giang Nghệ, để hắn ta mang theo “số 1” rời khỏi căn cứ thực nghiệm, đi ra bên ngoài căn cứ tìm kiếm phương pháp đánh thức “số 1”.

Vừa lúc khi đó tang thi bùng nổ, thế giới bên ngoài đã loạn thành một đoàn, không ít đại lão trước mạt thế đã xây dựng căn cứ riêng của mình.

Cách dãy núi lớn này không xa, một trưởng bối của Giang Nghệ cũng xây dựng một căn cứ tư nhân, là nơi lý tưởng để đặt chân.

Nhưng chuyện này không thể để “số 1” nhìn ra được, cho nên giám đốc Nhậm cùng Giang Nghệ đã diễn một vở diễn, để người khác cho rằng Giang Nghệ một mình chạy ra khỏi căn cứ.

Chuyện này chỉ có ông ta cùng mấy giáo sư trung tâm biết, còn trong mắt người ngoài, ông ta đã thả một phản đồ, là một tai họa ngầm chạy thoát khỏi căn cứ.

Người đàn ông tóc dài tên là Hàn Định, tâm tư luôn thâm trầm hơn người khác vài phần, hắn biết hết thảy tiền căn hậu quả mọi chuyện, nhưng vẫn rất phản đối chuyện để Giang Nghệ rời đi.

Trong mắt hắn ta, nhân tâm, là thứ nhất định sẽ thay đổi, không ai có thể bảo đảm sau khi Giang Nghệ mang theo “số 1” rời khỏi căn cứ, sẽ không thay đổi ý định ban đầu.

Đến lúc đó, căn cứ thực nghiệm sẽ gặp phải tai họa ngập đầu!

Giám đốc Nhậm lại tin tưởng Giang Nghệ tuyệt đối không có khả năng phản bội căn cứ, nhưng cái người dư ra bây giờ rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Ông ta không tin thật sự có người bên ngoài có thể xông vào được!

Lúc này, đồng hồ trên cổ tay giám đốc Nhậm bỗng nhiên phát ra âm thanh “Tích tích” dồn dập.

Giám đốc Nhậm cùng Hàn Định sắc mặt đều biến đổi, đều không thể tin tưởng mà nhìn phía đối phương.

m thanh trên đồng hồ phát ra này, đã nói lên có người xông vào kho hàng bí mật của căn cứ thực nghiệm, nhưng toàn bộ kho hàng này trong căn cứ thực nghiệm chỉ có bốn người mới có tư cách đi vào.

Ngoại trừ Giám đốc Nhậm cùng Hàn Định ở đây, còn có giáo sư Từ đã rời căn cứ đi tìm chính phủ đàm phán, cuối cùng là giáo sư Vu, một người vẫn luôn ở phòng thí nghiệm.

Giám đốc Nhậm nhìn thoáng qua buồng thang máy rỗng tuếch, rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu người tới?

Hay hết thảy đều là việc làm của một người, bọn họ ngu ngốc chờ đợi ở trước thang máy không có người này?

Ông ta quay đầu, trầm giọng nói nói với người phụ nữ mặc đồ bảo hộ:

- Cô ở lại đây nhìn, không được rời đi một bước, tôi đi sẽ quay lại.

Vừa dứt lời, không đợi đối phương kịp đáp lời, ông ta đã mang theo Hàn Định xoay người bước vào thang máy bên cạnh.

Ở tầng dưới cùng, Sở Duyệt đã đi tới cửa căn phòng cuối cùng.

Cô dán tay trên cửa, nhẹ giọng hỏi Mục Ca:

- Chắc là ở trong phòng này phải không?

Nhưng Mục Ca vẫn phủ định:

‘Không phải, còn phải đi vào bên trong.’

Sở Duyệt nhìn vách tường bóng loáng cuối hành lang kia, không khỏi có chút nghi hoặc:

- Người anh em, phía trước không có cửa a, cậu sẽ không bảo tôi đi xuyên tường đúng không a?

Bất quá, nói tới nói lui, Sở Duyệt vẫn lựa chọn tin tưởng Mục Ca, quyết định mở mặt tường này thử xem.

Căn cứ đào quá hố người, khắp nơi đều có hố, bức tường nói không chừng cũng là thủ thuật che mắt của bọn họ.

Sở Duyệt đi đến cuối hành lang, dán tay lên tường.

Không gian ở đây cũng bị ảnh hưởng, lần này không phải trực tiếp lấy đi bức tường, mà chỉ có thể lấy đi một phần.

Nhưng bộ phận này dày khoảng mười centimet, Sở Duyệt duỗi tay sờ sờ, bên trong tựa hồ còn có một lớp rất dày.

Sở Duyệt cứ như vậy mở bức tường từng chút một, cuối cùng sau khi xuyên qua mới phát hiện ra bức tường này dày gần 60 cm.

Này mẹ nó, cẩu thật sự a! Có nhà ai làm tường mà dày như vậy a!

Lỗ trên tường càng lúc càng được mở rộng, cuối cùng Sở Duyệt cũng nhìn thấy mọi thứ bên trong căn phòng.

Mỗi căn phòng ở tầng này đều rất rộng, nhưng đều không lớn bằng căn phòng này, không gian này có thể dùng làm khán phòng lớn.

Trong phòng bày mấy chục cái giá chỉnh chỉnh tề tề, mỗi giá đều bày đầy những bình mà xanh lục mà Sở Duyệt đã từng thấy trước đó, nhìn thoáng qua, ít nhất cũng có hơn một nghìn chai!

Sở Duyệt bị chấn động, nếu mấy thứ này rất quan trọng đối với Mục Ca, nhưng lại bị rút ra nhiều như vậy, hắn sẽ có bao nhiêu khó chịu!

Không cần Mục Ca xác nhận, Sở Duyệt đã nhanh chóng đi vào, vươn tay đặt chiếc kệ đầu tiên vào trong không gian.

Toàn bộ kệ này phải có ít nhất hàng trăm bình màu xanh lục, khi Sở Duyệt thu nó vào không gian, một loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt đánh thẳng vào tận đáy lòng.

Giống như cây con hạn hán gặp cơn mưa bất chợt, con cá mất nước đột nhiên bơi vào sông lớn, đứa trẻ lang thang cuối cùng cũng trở về quê hương, cảm giác vui sướng thỏa mãn khiến thần hồn Sở Nguyệt khẽ run lên nhè nhẹ!

Sở Duyệt lắc đầu, vì vội vã khiến cô có chút choáng váng, lập tức đi về phía kệ bên cạnh.

Nhiều giá như vậy, cô phải nắm chặt thời gian, không biết đám người kia đang nghĩ gì khi bày như vậy, mỗi kệ cách nhau xa như vậy, gộp hết lại với nhau chẳng phải rất tốt hay sao?

Bớt việc!

Sở Duyệt liên tiếp thu mười mấy cái giá vào, hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Bình Luận (0)
Comment