Không xong, có người tới!
Nghe tiếng bước chân này, rất nhanh bọn họ sẽ đi tới bên này!
Sở Duyệt nhìn mấy chục cái cái giá còn lại, cô hoàn toàn không thể thu thập hết những cái giá này trước khi những người đó đến.
Phải nghĩ biện pháp giữ chân bọn họ.
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, liền gọi Mục Ly, thả Cổn Cổn cùng con tê tê kia trong không gian ra.
- Cổn Cổn, tiểu đệ, hai đứa đi canh cửa cho ta, giữ chân đám người đó, ta cần thời gian để thu thập hết đồ đạc trên kệ này!
Sở Duyệt vừa thu một cái giá vừa nói cùng Cổn Cổn.
“Anh ——”
Cổn Cổn đáp ứng một tiếng, tạo dáng đứng canh cửa, tiểu đệ của nó là con tê tê kia cũng đi theo phía sau Cổn Cổn, cong đuôi tỏ vẻ đã biết.
Mục Ly nhìn đồ vật trong phòng, nháy mắt liền hiểu rõ, đây chính là những thứ cần để cứu Mục Ca.
Ánh mắt cô đầy kiên nghị, gật gật đầu, liền đi tới đứng trước cái lỗ trên tường.
Hôm nay, cho dù cô phải hy sinh tính mạng của mình, cũng phải câu đủ giờ cho Sở Duyệt thu hết mấy thứ!
- Mục Ly, thất thần làm gì, mau tới thu đồ vật a! Không gian của cô nhỏ, nhưng ít nhất có thể thu được mười mấy cái giá, nhanh lên!
Sở Duyệt trăm vội, thấy Mục Ly đang chạy tới canh cửa, liền vội vàng gọi cô.
Hiện tại bọn họ đang ở tầng thấp nhất của căn cứ này, nơi này tràn ngập loại đá có thể áp chế dị năng,, ở chỗ này chỉ sợ dị năng hệ hỏa của Mục Ly không thể phát ra nổi tia lửa.
Hơn nữa người ở căn cứ này, vũ khí kỳ kỳ quái quái gì cũng đều có hết, muốn đánh nhau, quả thực là tự mình đi đưa đồ ăn.
Lúc này để Mục Ly đi canh cửa, còn không bằng con tê tê đâu, ít nhất tê tê người ta còn có một thân khôi giáp cứng rắn.
Lúc này Mục Ly mới phản ứng lại đây, nhìn Cổn Cổn cùng con tê tê canh cửa, tuy có chút không yên tâm về hai con vật này, nhưng cô ấy tin tưởng Sở Duyệt, cắn răng nhanh chóng chạy về phía cái giá gần mình nhất.
Giám đốc Nhậm cùng Hàn Định nghe được động tĩnh bên này, vội vàng tăng nhanh bước chân, cơ hồ là chạy như bay tới bên này.
Bọn họ thậm chí không cần mở cánh cửa thật, bức tường dày gần 60cm ở cuối hành lang đã bị khoét thành một cái lỗ đủ lớn để một người có thể chui vào, tiếng bước chân dồn dập bên trong giống như đang dẫm lên đầu quả tim của bọn họ.
Hai người nhấc vũ khí trong tay lên, nhanh chóng vọt tới hai bên cái lỗ, lặng lẽ nhìn vào trong phòng thăm dò.
Cảnh tượng này làm trái tim bọn họ như muốn tan nát !
Thứ được cất giữ trong căn phòng này chính là dịch dị năng mà bọn họ phải tốn rất nhiều công sức, trải qua trăm cay ngàn đắng mới có được!
Có thể sau này sẽ không bao giờ có bình mới, ngay cả với chính bản thân bọn họ, đều là cố gắng tận lực tự thức tỉnh, mấy năm nay mới dùng khoảng 20 bình.
Nhưng hiện tại, hai người phụ nữ trong phòng đang chạy qua chạy lại giữa các kệ, chỉ cần hai người chạm tay vào cái giá, sau đó những cái giá liền biến mất.
Là dị năng không gian!
Hơn nữa còn là đồng thời xuất hiện hai người!
Nếu là lúc bình thường, gặp phải chuyện như vậy, giám đốc Nhậm đã muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Nhưng hiện tại, ông ta cười không nổi.
Đúng là ông ta rất muốn có dị năng giả không gian mới, nhưng ông ta cũng biết rõ, không phải tất cả dị năng giả không gian đều có thể trở thành “số 1”.
Nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại chỉ cần bắt lấy hai người kia, ông ta chẳng những có thể khiến bọn họ giao dịch dị năng ra, có lẽ còn có thể khiến hai người bọn họ trở thành hai “số 1” cũng không chừng.
Giám đốc Nhậm giơ súng năng lượng trong tay lên, nhân lúc hai người bên trong không chú ý tới, ông ta nhấc chân muốn đi vào trong phòng, đột nhiên lại bị Hàn Định kéo lại.
Ông ta còn không kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt đầy lông đột nhiên tiến về ông ta qua cái lỗ trên tường.
Sau lưng giám đốc Nhậm phát lạnh, nếu vừa rồi Hàn Định không có kéo ông ta ra, hiện tại ông ta đã bị con thú biến dị này cắn rồi.
Nhưng trong căn cứ thực nghiệm sao lại có thú biến dị.
Giám đốc Nhậm cùng Hàn Định nhìn hai vòng tròn quầng thâm mắt lớn trên khuôn mặt của lông đó, mẹ nó này là gấu trúc biến dị sao?
Đôi mắt giám đốc Nhậm híp lại, trong ánh mắt đều là hưng phấn, trong căn cứ sẽ không có thứ như vậy, chỉ có thể là hai dị năng giả không gian này mang vào.
Không gian của hai người kia cư nhiên còn có thể nuôi động vật biến dị?
Có lẽ hai dị năng giả không gian này còn ưu tú hơn những gì ông ta nghĩ.
Nhưng Hàn Định không lạc quan như giám đốc Nhậm, giám đốc Nhậm muốn có “số 1” mới đến mức điên cuồng, nhìn thấy dị năng giả không gian liền chỉ nghĩ làm thế nào để lợi dụng bọn họ.
Hàn Định lại lý trí hơn rất nhiều, điều đầu tiên hắn ta nghĩ đến là tại sao hai người này lại có thể chạy đến đây, hơn nữa nhìn bộ dáng hai người liều mạng thu thập dịch dị năng dịch, rõ ràng là biết tầm quan trọng của dịch dị năng.
Nếu hai người kia nghe theo sự chỉ đạo của người khác mà xông vào đây, nghĩ tới hậu quả sẽ khiến người ta lạnh sống lưng!
- Dừng tay! Đi ra cho tôi, nếu không tôi sẽ nổ súng!
Hàn Định đứng ở cửa, trong tay cầm một loại vũ khí giống như súng tiểu liên, nhắm chuẩn vào Mục Ly ở trong phòng.
Trong hai người, rõ ràng người này yếu hơn một chút, hắn ta luôn am hiểu chuyện lợi dụng kẻ yếu trong đội để uy hiếp kẻ mạnh.
Sở Duyệt cùng Mục Ly căn bản không quản hai người vừa xuất hiện trước cửa, quản bọn họ làm gì a, dù sao tạm thời bọn họ cũng không qua được, hai người vẫn nân nắm chặt thời gian cố gắng thu những cái giá kia.
Ở đây, không gian của Mục Ly cũng chịu một ít ảnh hưởng, thu đồ vật có chút cố sức, ít nhất phải mấy ba bốn giây mới có thể thu xong một cái giá.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đang cầm súng ở cái lỗ trên tường, quay người trốn phía sau kệ rồi tiếp tục thu thập.
Càng ngày càng nhiều dịch dị năng bị Sở Duyệt thu vào không gian, độ trễ trong việc thu thập đồ vật của Sở Duyệt ngày càng nhỏ đi, cuối cùng nó gần như biến mất hoàn toàn, cô dường như có thể tự do sử dụng không gian ở nơi này.
Hàn Định nhìn thấy trong phòng càng ngày càng ít giá để dịch dị năng, trong lòng quýnh lên, thừa dịp Mục Ly di chuyển đến cái giá tiếp theo liền nã một phát súng.
Súng của hắn ta không giống súng bình thường, là súng gây mê cực mạnh đã được cải tiến, nổ súng sẽ không có tiếng vang, khi bắn sẽ có bảy tám mũi kim được bắn ra, phân tán bao vây về phía Mục Ly.
Khoảnh khắc Mục Ly cảm giác được có nguy hiểm kia, theo bản năng muốn trốn vào không gian.
Nhưng nơi này, dị năng không gian bị ức chế, tốc độ tiến vào không gian chậm hơn một chút, trong thời gian ngắn ngủi, hai kim tiêm gây mê đã đâm vào da cô ấy.
Mục Ly gần như ngay lập tức ngã xuống đất, Sở Duyệt nhìn thấy cô ấy nằm bất động trên mặt đất, nghĩ cô ấy bị thương nặng nên vội vàng leo tới cứu muốn cứu cô ấy.
Hàn Định ở ngoài lỗ tường lập tức chĩa súng vào cô.
Hắn biết, những người này coi trọng đồng bạn nhất, một khi bắt được một người, xử lý những người khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.