Sở Duyệt nhanh chóng lùi lại, trốn sau kệ hàng, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách giải cứu Mục Ly.
Cái lỗ trên tường quá nhỏ, chỉ có thể chui lọt một người, Cổn Cổn canh giữ ở cửa động, hai người kia muốn tiến vào cũng không dễ dàng.
Nhưng bây giờ cái lỗ trên tường cũng là bùa hộ mệnh của bọn chúng, chỉ cần bọn chúng không tiến vào,Cổn Cổn ở trong phòng cũng không có cách nào làm bọn chúng bị thương.
Sở Duyệt cũng không thể để Cổn Cổn chặn cửa, lấy thân thể nó để chặn họng súng của những người đó cho cô được.
Cô lại thay đổi một góc độ khác, lại lo lắng nhìn về phía Mục Ly, muốn xem thử cô ấy bị thương ở đâu.
Từ vị trí này nhìn qua, Sở Duyệt có thể nhìn thấy hơn phân nửa thân thể Mục Ly, lông mặt nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra, hơi hơi nghiêng đầu.
Mục Ly không có vấn đề gì lớn, cô ấy giống đám người giang thành, chỉ bị gây mê mà thôi.
Thấy cô ấy tạm thời không có việc gì, Sở Duyệt quyết định tạm thời để cô ấy ở đó, quay đầu tiếp tục thu mấy cái giá để.
Dù sao hai người kia cũng không vào được ngay, để Mục Ly nằm trên mặt đất ngủ cùng tiến không gian ngủ cũng không khác gì nhau.
Hàn Định không nghĩ tới Sở Duyệt lại mặc kệ đồng đội ngã trên mặt đất, chỉ lo thu thập đồ vật, trong lòng không khỏi cảm thấy hận đến ngứa răng.
Rất ít khi hắn ta nhìn thấy loại ngoài hoàn toàn không màng sống chết của đồng bạn, loại người này thực tế khó đối phó hơn nhiều so với loại người coi trọng tình bạn!
Nhưng cho dù trong lòng hận thế nào, hiện tại hắn ta cũng chỉ có thể kiềm chế, không thể xuống tay quá nặng, thực nghiệm thể phải sống mới có tác dụng.
Cho nên lúc này hắn ta chỉ có thể cầm súng gây mê tiếp tục trốn phía sau lỗ trên tường, họng súng di động theo dị năng giả không gian bên trong, nhưng hắn ta đều không thể ngắm chuẩn vào cô được.
Tốc độ của cô quá nhanh, không ngừng ẩn hiện giữa những chiếc giá để đồ, muốn nhắm chuẩn cũng rất khó khăn.
Còn có con gấu trúc khổng lồ đang canh giữ cái lỗ trên tường, giống như nó cảm nhận được hắn ta sắp làm tổn thương cô, cho lên nên luôn vươn móng vuốt tới quấy nhiễu hắn ta.
Có rất nhiều lần Hàn Định muốn giết con gấu trúc này, nhưng đừng nhìn thứ này lớn lên vụng về, lại rất thông minh, mỗi khi hắn ta muốn bắn nó, nó liền nhanh chóng núp vào.
Hàn Định nhìn nhìn giám đốc Nhậm đứng bên cạnh một lòng muốn nhắm vào Sở Duyệt, trong tay ông ta đang cầm súng năng lượng.
Mỗi viên đạn đều có lượng điện cao áp nhất định, một khi bắn trúng con người, người đó sẽ bị điện giật ngất xỉu trong nháy mắt, nếu dùng nó lên người gấu trúc biến dị, chắc chắn sẽ có chút hiệu quả.
- Giám đốc chúng ta phân công hành động, ngài dùng súng năng lượng đối phó con thú biến dị này, để tôi phụ trách nhắm về phía dị năng giả không gian kia.
Giám đốc Nhậm nghe Hàn Định nói xong, lập tức liền đồng ý.
Hiện tại ông ta chỉ một lòng muốn bắt dị năng giả không gian kia, chỉ có bắt được cô, những bình dịch dị năng kia mới có thể trở về tay ông ta..
Lúc này, tốc độ thu đồ vào không gian của Sở Duyệt đã hoàn toàn giống như lúc trên mặt đất, cô nhanh chóng chạy qua các giá hàng, một lượt là có thể thu thập tất cả các giá hàng ở đó.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại vài chiếc giá cuối cùng.
Nhìn dịch dị năng trong phòng càng ngày càng ít, trong lòng ông ta quả thực đã gấp đến độ như chảo dầu sôi, hận không thể lập tức vọt vào ngăn cản cô.
Vạn nhất không bắt được người thì sao?
Vạn nhất cô không chịu giao dịch dị năng trong không gian ra thì sao?
Giám đốc Nhậm vẫn luôn giác biết, “số 1” chưa từng nói hết tất cả về không gian của hắn cho ông ta.
Đã rất nhiều lần ông ta có ảo tưởng, nếu ông ta có được dị năng cường đại như vậy, thì thật tốt biết bao.
Cho dù là dùng dịch dị năng, ông ta cũng chỉ có thị lực tiến hóa có khả năng nhìn ban đêm bình thường nhất,, quả thực không thể so sánh với những dị năng giả có thể hô mưa gọi gió,
Không phải tất cả mọi người dùng dịch dị năng đều có thể thức tỉnh dị năng, có người dùng qua là có thể thức tỉnh dị năng tương đối lợi hại, nhưng có người ngay cả tiến hoá bộ phận cơ thể cũng không có.
Giám đốc Nhậm cùng mấy giáo sư vẫn luôn không tìm ra vấn đề mấu chốt ở chỗ nào, nhưng ông ta tin “số 1” chắc chắn biết, nhưng hắn không chịu nói cho ông ta.
Loại cảm giác bị người khác nắm giữ năng lực trong tay này, giám đốc Nhậm hận muốn chết, đôi mắt ông ta hung hăng nhìn chằm chằm dị năng giả không gian trong phòng.
Lúc này, ông ta nhất định phải dùng hết biện pháp đoạt dị năng của bọn họ vào tay.
Dù sao hiện tại ông ta đã biết, dị năng giả không gian không phải độc nhất vô nhị, ông ta căn bản không cần cẩn thận đối đãi với bọn họ giống như “số 1” trước kia.
Giám đốc Nhậm đứng ngoài tường, trong tay cầm súng năng lượng, gắt gao dựa người trên khe lối vào, tùy thời chuẩn bị công kích con gấu trúc chỉ biết nhảy ra quấy nhiễu bọn họ.
Hàn Định đứng ở bên kia, cầm súng gây mê tiếp tục nhắm vào Sở Duyệt, hiện tại chỉ còn lại mấy cái giá cuối cùng, cô đã không còn chỗ trốn.
Cổn Cổn nhìn đồ vật trong tay tên tóc dài xấu xí kia đang nhắm ngay về phía Sở Duyệt, lập tức lại nhảy ra nhảy tới nhảy lui ở cửa.
Giám đốc Nhậm nhân lúc này, nhằm ngay về phía Cổn Cổn rồi bóp cò súng, một thứ gì đó mang ánh sáng màu lam bay ra từ súng năng lượng bay thẳng về phía Cổn Cổn.
Cổn Cổn vừa thấy không ổn, vội vàng lăn một vòng trên mặt đất, tránh thoát khỏi viên đạn năng lượng.
Nhưng phía sau Sở Duyệt đã thu xong mấy cái giá cuối cùng, trong phòng không còn thứ gì để cô có thể ẩn núp, cứ như vậy bại lộ cơ thể dưới họng súng của Hàn Định.
Hàn Định đang chờ chính là lúc này, hắn ta dự đoán được phương hướng của Sở Duyệt, khóe miệng nhếch lên, nã một phát súng về phía Sở Duyệt.
Sở Duyệt có thể cảm giác được những cái kim tiêm kia đang hướng về phía mình, nhưng cô không né, thay vào đó, cô tiếp tục thu hết mấy cái giá cuối cùng.
Hiện tại ở tầng cuối cùng này chỉ có hai người bọn họ, mà hình như bọn họ còn không mang vũ khí gì có lực sát thương.
Nếu cô không lúc này ít người mà thu hết đồ vật, chờ tới khi chi viện của bọn họ tới, đến lúc đó cô làm gì còn cơ hội để thu đồ nữa.
Cho nên Sở Duyệt căn bản là không trốn, ngược lại, cô mặc kệ những cái kim tiêm đó vọt tới.
Lúc kim tiêm phải đụng tớicô, lại bỗng nhiên đều biến mất.
Sở Duyệt trực tiếp thu những cái kim tiêm đó vào trong không gian.
Bên ngoài tường, khóe miệng cười của Hàn Định trong nháy mắt cứng đờ, hắn ta rõ ràng nhìn thấy những cái kim tiêm đó đã sắp đánh trúng dị năng giả không gian kia, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên đều biến mất!
Mẹ nó, sao hắn ta lại quên mất, cô là dị năng giả không gian.
Sở Duyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Định bên ngoài tường đang mang bộ dáng không thể tin tưởng, hơi hơi híp híp mắt.
Bọn họ hẳn là nên cảm thấy may mắn, nếu không phải dị năng hệ kim của cô bị áp chế, nếu không lúc này những kim tiêm đó đã cắm trên người bọn họ rồi.
Hàn Định không tin, lại bắn “Phanh phanh phanh” thêm mấy phát nữa, kim tiêm gây mê dày đặc như mưa, bay về phía Sở Duyệt.
Giám đốc Nhậm thấy hắn ta còn muốn nổ súng, vội vàng giữ chặt hắn ta, đè giọng nói:
- Cậu điên rồi! Liều thuốc lớn như vậy, làm chết người thì sao?
Hàn Định không nhìn giám đốc Nhậm, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm dị năng giả không gian trong phòng kia, vung tay một cái đã thu hết những kim tiêm đang tới gần cô vào.
Dưới ánh mắt kinh ngạc, tức giận của giám đốc Nhậm và Hàn Định, Sở Duyệt vội vàng chạy tới trước một cái giá cuối cùng, cuối cùng cũng thu hết mấy cái giá để hàng vào không gian.
- Mục Ca, cậu cảm giác một chút, còn thiếu cái gì hay không?
Sở Duyệt vừa hỏi Mục Ca ở trong đầu, vừa chạy tới chỗ Mục Ly, mang cô vào không gian.
Mục Ca không trả lời cô, bắt đầu từ khi thu thập cái giá để dịch dị năng, Mục Ca đã yên lặng không có động tĩnh.
Sở Duyệt đoán có lẽ bây giờ hắn đang liều mạng đập những chiếc bình màu lục kia, không có thời gian đáp lại cô, nên cô cũng không quấy rầy hắn nữa.
Hiện tại, là lúc phải đối phó với hai người ở bên ngoài tường.