Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 268 - Chương 268 - Đừng Nghĩ Đến Chạy Trốn

Chương 268 - Đừng nghĩ đến chạy trốn
Chương 268 - Đừng nghĩ đến chạy trốn

Hai người ở bên ngoài tường nhìn thấy Sở Duyệt có thể mang một người sống sờ sờ vào không gian, đôi mắt của bọn họ như cháy rực lên một ngọn lửa, ánh mắt như phát sáng nhìn Sở Duyệt.

Người này, rõ ràng lợi hại hơn “số 1”, bọn họ nhất định phải có được cô!

Lúc này Sở Duyệt đã lao về phía mặt tường, cô không biết vì sao đến tận bây giờ mới chỉ có hai người tới tầng này.

Nhưng đối với cô, đây thật sự là một chuyện tốt, nếu như có quá nhiều người lên cùng một lúc, có thể cô sẽ không đối phó được.

Giám đốc Nhậm nhìn thấy Sở Duyệt đang chạy về phía bọn họ, trong lòng vui vẻ, cô gái ngu ngốc này cho rằng súng trong tay ông ta cũng là súng gây mê sao?

Khẩu súng trong tay ông ta có uy lực lớn hơn súng gây mê rất nhiều, thấy Sở Duyệt đã đến gần bức tường, ông ta vội vàng giơ súng năng lượng trong tay lên, nhắm về Sở Duyệt, bóp cò súng.

Khoảng cách gần như vậy, ông ta không tin không bắn trúng cô.

Đạn năng lượng không phải là kim gây mê, chỉ cô chạm vào một chút, cho dù giây tiếp theo nó bị thu vào không gian, trong nháy mắt đụng vào cũng khiến cô bị choáng váng.

Sở Duyệt nhìn thấy một quả cầu nhỏ mang ánh sáng màu lam đang bay về phía cô, trong quả cầu ánh sáng nho nhỏ kia còn có tiếng điện “Đôm đốp đôm đốp”, giống như đang làm nũng với cô.

Khi cô duỗi tay bắt được viên đạn năng lượng, điện quang bên trong viên đạn năng lượng đã đi theo lòng bàn tay cô cố gắng muốn xuyên vào cơ thể cô.

Nhưng Sở Duyệt không để chúng nó chui vào, mà ngược lại điều động dị năng hệ lôi bị áp chế của mình, nạp thêm điện cho viên đạn năng lượng, sau đó giơ tay ném viên đạn năng lượng đã được nạp thêm điện qua lỗ trên tường về phía giám đốc Nhậm ở bên ngoài.

Cô còn đang lo lắng ở đây tất cả dị năng đều bị áp chế, không có cách nào nhanh chóng giải quyết hai người này, không nghĩ tới bọn họ lại tặng cô một món quà tốt.

Giám đốc Nhậm nhìn thấy Sở Duyệt cư nhiên dám dùng tay bắt lấy quả đạn năng lượng, khóe miệng tức khắc lộ ra tươi cười, chỉ là nụ cười kia còn chưa kịp nở, ông ta đã nhìn thấy viên đạn năng lượng kia bay ngược về phía mình..

Trong nháy mắt ông ta ngây người, đạn năng lượng đã bay tới trước mắt rồi, trực tiếp nện vào trên mặt ông ta.

“A ——”

Giám đốc Nhậm còn chưa kịp hét xong một tiếng thảm thiết, đã ngã xuống mặt đất, trên mặt đầy những vết nứt cháy xém lấy viên đạn năng lượng làm tập trung.

Hàn Định cũng không nghĩ tới Sở Duyệt có thể dùng tay không bắt được viên đạn năng lượng, cũng không nghĩ tới cô sẽ ném viên đạn năng lượng ngược trở về.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, lúc hắn ta kịp phản ứng lại thì giám đốc Nhậm đã ngã xuống đất không thể nhận dạng được.

Sống lưng Hàn Định tê rần, hắn ta chợt nhận ra cô gái trước mặt này không phải là người mà hắn ta có thể xử lý được.

Hiện tại bọn họ ở tầng cuối cùng của căn cứ, nơi này ngoại trừ hắn ta cùng giám đốc Nhậm, trong căn cứ chỉ còn lại giáo sư Vu có thể tiến vào, bọn họ đều là người làm nghiên cứu, phương diện thân thủ đều không quá mạnh, sao có thể là đối thủ của cô gái này.

Không được, hắn ta phải chạy lên trên phía trên!

Chạy lên mấy tầng phía trên, tập hợp tất cả nhân viên bảo vệ lại để đối phó với dị năng giả không gian này, hắn ta không tin có nhiều người như vậy mà còn không bắt được cô!

Hàn Định chỉ do dự một giây, sau đó liền xoay người chạy ra ngoài hành lang, thậm chí không thèm để ý giám đốc Nhậm đang nằm trên mặt đất còn sống hay đã chết.

Sở Duyệt thấy Hàn Định chạy ra bên ngoài, trong lòng cũng có chút vội vàng, nếu để hắn ta chạy thoát, vậy không phải là rút dây động rừng sao?

Đến lúc đó hắn ta đi lên lầu trên gọi người xuống đánh cô, mà dị năng còn đang bị ức chế, không chắc cô có thể chạy thoát.

Huống chi cô còn vướng bận đám người hôn mê trên lầu.

- Cổn Cổn!

Sở Duyệt hô một tiếng, Cổn Cổn lập tức chạy về phía cô, theo sau là con tê tê.

Sở Duyệt vươn tay đưa chúng nó vào không gian, nhảy ra ngoài qua cái lỗ trên tường, khi một chân hạ xuống đã dẫm lên người giám đốc Nhậm nằm trên mặt đất.

Cô liếc nhìn giám đốc Nhậm thở nằm trên mặt đất không còn hơi, rồi nhấc chân đuổi theo người còn lại.

Lúc này Hàn Định cũng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, biết là dị năng giả không gian kia đuổi theo, tăng tốc chạy về phía thang máy.

Lúc Sở Duyệt đuổi theo đến chỗ ngoặt, Hàn Định đã vào thang máy, hắn ta nhìn Sở Duyệt đang đuổi theo, nở một nụ cười khiêu khích, nhướng mày chỉ chỉ lên phía trên, trông rất thiếu đánh.

Khoảng cách giữa góc hành lang và thang máy vẫn còn khoảng hai mươi mét, mà thang máy chỉ cần một giây để đóng cửa, hắn ta chắc chắn Sở Duyệt không đuổi kịp mình.

Nhưng giây tiếp theo, hắn ta chỉ nhìn thấy một đạo bạch quang lóe lên, trên trán có cảm giác lạnh lẽo, không còn biết gì nữa.

Khi Sở Duyệt chạy từ chỗ ngoặt ra tới, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hàn Định trong thang máy, cô đã phi dao về phía hắn ta.

Lúc Hàn Định ngã xuống đất, Sở Duyệt cũng vọt tới cửa thang máy, đáng tiếc cho dù Hàn Định đã chết, cửa thang máy vẫn đóng lại, bắt đầu từ từ đi lên.

Sở Duyệt khẽ cắn môi, ở đây, dị năng tốc độ cũng bị hạn chế, bằng không cô hoàn toàn có thể đuổi kịp trước khi thang máy đóng cửa.

Hiện tại, chỉ có thể nhận mệnh bò lên giếng thang máy.

Cũng may cái lỗ cô đào trên cửa an toàn của thang máy vẫn còn, cô chỉ che mặt ngoài để lừa người khác, hiện tại mở ra rất dễ dàng.

Sở Duyệt lại chui qua cái lỗ đi vào giếng thang máy giếng, nắm lấy trục kim loại trên tường, bắt đầu bò lên trên.

Buồng thang máy cách đầu Sở Duyệt một tầng lầu, vẫn đang đi lên, Sở Duyệt tăng tốc, cố gắng leo lên để đuổi kịp nó.

Cô tiếp tục leo lên, cảm giác dị năng bị áp chế càng ngày càng nhẹ, tốc độ của Sở Duyệt cũng càng lúc càng nhanh.

Khi buồng thang máy dừng lại, cuối cùng Sở Duyệt cũng đuổi kịp nó.

Cô duỗi tay dùng dị năng hệ kim mở buồng thang máy ra, thu thi thể bên trong vào không gian, sau đó quay đầu chui ra khỏi buồng thang máy, trở lại giếng thang máy.

Nhiệm vụ hủy thi diệt tích xem như hoàn thành, đáng tiếc trong buồng thang máy vẫn để sót lại một vũng máu, thời gian gấp rút, không có thể dọn dẹp được.

Thang máy đang ngừng ở tầng một, Sở Duyệt đoán người này, đang muốn tìm người đối phó cô, dù sao một tầng là nơi tập trung bảo vệ.

Buồng thang máy mở ra, hai người bảo vệ canh cửa đều có chút kinh ngạc khi nhìn thấy trong thang máy không có người.

Thang máy này dựa vào việc quẹt thẻ, nếu bên trong không có ai quẹt thẻ thì thang máy sẽ không di chuyển.

Hiện tại thang máy chạy lên đây, mà bên trong lại không có ai, trước giờ chưa từng xuất hiện tình huống này.

Không, không phải không có gì.

Trong thang máy có một vũng máu, chẳng lẽ lại có một nhân viên nghiên cứu khác bị người biến dị tấn công trong thang máy này?

- Mục Ca, Mục Ca.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, Sở Duyệt liên tục gọi Mục Ca ở trong đầu.

Từ khi hắn hấp thu cái giá thứ nhất, cho đến bây giờ, đã rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy nói một lời, chẳng lẽ có vấn đề gì?

Nhưng Sở Duyệt đợi một hồi lâu, trong đầu vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment