Sở Duyệt có chút lo lắng, chẳng lẽ Mục Ca xảy ra chuyện gì sao?
Chẳng lẽ là hấp thu quá nhiều năng lượng cùng một lúc khiến hắn bất tỉnh?
Sở Duyệt nhìn nhìn chung quanh, cả người leo lên phía trên buồng thang máy.
Nơi này có vẻ an toàn hơn một chút, nếu vào không gian ở ngay bên dưới, cô sợ lúc ra khỏi không gian, cô sẽ trực tiếp rơi từ đây xuống dưới.
Ý niệm vừa động, Sở Duyệt liền biến mất tại chỗ, tiến vào trong không gian.
Trên bãi cỏ trong không gian, những cái giá và chai lọ màu xanh lục nằm ngổn ngang, nhưng lại không thấy quả cầu ánh sáng của Mục Ca.
Sở Duyệt nhìn chung quanh, không gian nhìn như vẫn giống như trước, nhưng lại có chút không giống.
Trước đây không gian giống như một bức tranh tĩnh lặng, mà lúc này lại trở nên sống động hơn.
Trong không gian mỗi một gốc cây, mỗi một cây cỏ đều giống như đang biểu đạt tâm tình vui sướng của chúng nó với Sở Duyệt.
Nhưng lúc này Sở Duyệt lại không có tâm tình đi để ý tới những biến hóa này, cô còn chưa tìm thấy quả cầu ánh sáng của Mục Ca.
Trên bầu trời không có, trên mặt đất cũng không có, trong lòng cô có chút hoảng sợ, liệu Mục Ca có bị những bình năng lượng đó đưa đến chỗ Giang Nghệ bên kia không?
- Đừng nóng vội, tôi ở chỗ này.
Một âm thanh quen thuộc từ bên cạnh hồ truyền đến, lúc này, âm thanh mà cô nghe thấy được truyền tới từ lỗ tai.
Sở Duyệt bước nhanh đi đến bên hồ, liền thấy được Mục Ca đang canh giữ bên cạnh Mục Ly đang hôn mê.
Quả cầu ánh sáng vây quanh hắn đã biến mất, hắn an tĩnh ngồi trên cỏ, cả người vẫn rất gầy như vậy, nhưng đôi mắt đã mở ra.
Đó là một đôi đen nhánh, trong trẻo, khi nhìn vào trong nó, thậm chí có thể nhìn thấy ảnh ngược của bản thân ở bên trong.
- Xin chào Sở Duyệt, tôi là Mục Ca.
Mục Ca nhìn Sở Duyệt, khẽ mỉm cười mở miệng nói.
- Chào cậu, Mục Ca, tôi là Sở Duyệt, nhìn thấy cậu, tôi rất vui!
Sở Duyệt nhìn Mục Ca sống sờ sờ đứng trước mặt, trên mặt không tự chủ mà nụ cười.
Thật tốt! Cuối cùng hắn cũng có thể đông như một người bình thường.
Kế tiếp, cô chỉ cần đi tìm được Giang Nghệ, để hắn dung hợp cùng bản thân ở thời không này, là hắn có thể trở lại cuộc sống hiện thực.
Mặt cỏ bên hồ, phong cảnh như họa, thiếu nam thiếu nữ nhìn nhau, lẳng lặng mỉm cười.
Rõ ràng bọn họ đã rất quen thuộc đối phương, nhưng đây lại là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp nhau.
Để có được tươi cười lúc này, bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, chỉ có chính bọn họ biết.
- Nga! Đúng rồi, Mục Ca, cậu lại cảm nhận một chút, căn cứ này còn có năng lượng của cậu hay không? Tới cũng tới rồi, chúng ta liền đi thu nó về, tận diệt.
Bỗng nhiên Sở Duyệt lên tiếng đánh gãy hình ảnh tốt đẹp này, thúc giục Mục Ca nhanh chóng làm việc.
Cô vẫn luôn cảm thấy, ấn theo bản chất của căn cứ này, sao có thể đem tất cả trứng gà đặt trong một cái rổ, nói không chừng còn cất giấu chút năng lượng ở chỗ khác.
Mục Ca lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không có. Đối với bọn họ mà nói, tầng cuối cùng chính là nơi an toàn nhất, khi đó tôi đã tìm kiếm nơi này mấy lần cũng không tìm được, bọn họ giấu như vậy, coi như đủ kỹ.
Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có chút trào phúng nói:
- Những người này thật ra cũng rất cực đoan, nói bọn họ cẩn thận thì bọn họ thật sự cẩn thận, rất nhiều chuyện dù là chi tiết nhỏ nhất, bọn họ cũng sẽ không buông tha. Nhưng đối với những chuyện bọn họ có lòng tin, thì lại cực kỳ tự tin, giống như chắc chắn không ai có thể nhìn ra được ý đồ của bọn họ. Có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ tới, có một ngày bọn họ lại gặp phải cái người ra bài hoàn toàn không ấn theo lẽ thường như cô.
Sở Duyệt có chút không đồng ý với lời của Mục Ca, lắc đầu nói:
- Chỗ nào gọi là ra bài không ấn theo lẽ thường? Đổi lại là bất kỳ ai, dưới tình huống không có đường đi, chắc chắn cũng có thể nghĩ ra cách khác, kỳ thật mấy thiết kế này đó của bọn họ cũng không vững chắc bọn họ tưởng tượng a!
Mục Ca khẽ cười cười, gật gật đầu, không tranh với Sở Duyệt.
Cô gái nhỏ này, trên người luôn có loại kiên trì không chịu thua, mặc kệ gặp phải hoàn cảnh nào, chỉ cần có một tia hy vọng, cô đều sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
- Còn có, ở tầng dưới cùng kia tôi đã giết hai người, trong đó có một người được gọi là ‘giám đốc ’, cái người ‘ giám đốc ’ này, có phải là 'Giám đốc' mà tôi đang nghĩ không?
Vấn đề này Sở Duyệt đã muốn hỏi từ sớm, nếu mọi chuyện đúng như cô nghĩ, chẳng phải vừa rồi cô đã xử lý tất cả quan chức lớn nhất trong căn cứ thực nghiệm này rồi sao?
Mục Ca gật gật đầu, nhìn ánh mắt hàm chứa không thể tin của Sở Duyệt.
Kỳ thật bên người giám đốc Nhậm vẫn có rất nhiều cao thủ, nhưng tầng cuối cùng là bí mật của bọn họ, cho nên lúc đi xuống tầng cuối cùng này, ông ta chỉ dẫn theo Hàn Định.
Hàn Định quả thực rất lợi hại ở phương diện cải tạo vũ khí, những thứ vũ khí kỳ kỳ quái quái do hắn ta cải tạo quả thực đã khiến rất nhiều người ăn mệt, bao gồm cả Mục Ca.
Nhưng không ai ngờ rằng những vũ khí này lại hoàn toàn vô dụng đối với Sở Duyệt, cho nên hai người đó cứ như vậy bị Sở Duyệt giải quyết một cách dễ dàng.
Sở Duyệt thấy Mục Ca gật đầu, lông mày nhếch lên, cô cứ như vậy mà thuận tay giết chết đại Boss rồi?
Này cũng quá dễ dàng đi!
- Giám đốc Nhậm cùng Hàn Định không phải người giỏi đánh nhau, tầng cuối cùng là căn cứ bí mật của bọn họ, những người khác đều không thể đi vào, cho nên chỉ có hai người bọn họ xuống đó, lần này xem như để cô chui vào chỗ trống. Nhưng phía trên còn có mấy người rất lợi hại, cô vẫn phải cẩn thận một chút.
Mục Ca thấy bộ dáng nhẹ nhàng của Sở Duyệt, liền nhịn không được mà nhắc nhở cô.
Lúc này Sở Duyệt mới bừng tỉnh đại ngộ, lúc ấy cô đã cảm thấy kỳ quái, vì sao bọn họ lăn lộn ở dưới đó lâu như vậy, động tĩnh nháo lớn như vậy, lại không có ai tới chi viện cho hai người kia.
Hóa ra là do bản thân bọn họ cũng không muốn để người khác chi viện cho mình.
Sở Duyệt nhìn Mục Ly vẫn ngủ say trên mặt cỏ, liền nhấc cô vào giường trên xe nhà.
Tuy trong không gian ấm áp thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng nằm ngủ trên cỏ lâu cũng không tốt lắm.
Mục Ca đi đường có chút khó khăn, cũng được hưởng thụ đãi ngộ thuấn di một phen, hắn bị Sở Duyệt chuyển qua mép giường, tiếp tục ngồi canh chị gái hắn..
Sở Duyệt nhìn không gian trống trải, quyết định về sau nếu gặp được căn nhà nào đẹp, sẽ thu vào không gian.
Trước kia chỉ có một mình cô ở đây, cảm thấy chỉ cần một chiếc xe nhà là có thể giải quyết, nhưng hiện tại có ba người liền không đủ dùng.
Đã xác định được Mục Ca không có vấn đề gì, Sở Duyệt liền chuẩn bị đi ra ngoài chiến đấu, cô còn đang nghĩ cách làm thế nào để cứu đám người Giang Thành ra a.
- Đúng rồi, Sở Duyệt, hiện tại tôi không thể dùng sóng điện não để giao lưu với cô nữa.
bỗng nhiên Mục Ca nói với Sở Duyệt.