- Vì sao?
Sở Duyệt dừng bước chân, kinh ngạc nhìn về phía Mục Ca.
Cô hiểu ý của Mục Ca, hắn nói sau này hắn không thể nói chuyện trong đầu cô nữa, chẳng trách vừa rồi ở bên ngoài, cô liên tục gọi Mục Ca, nhưng Mục Ca không đáp lại cô một lời.
- Bởi vì trước đó tôi cũng coi như nửa chủ nhân của không gian, sóng điện não của chúng ta có cùng tần suất, cho nên chúng ta có thể dùng sóng não để giao tiếp.
Nói tới đây, Mục Ca hơi hơi cúi đầu, dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói:
- Nhưng hiện tại, tôi đã cắt đứt mọi liên hệ với không gian, hiện tại không gian này đã hoàn toàn thuộc về cô.
Sở Duyệt vừa nghe, vội vàng lắc đầu xua tay, lớn tiếng cự tuyệt:
- Không không không, sao có thể thuộc về tôi? Đây là không gian của cậu a!
Nói xong lại ngượng ngùng cười cười, nhìn Mục Ca mang theo vài phần nịnh nọt, nói:
- Nếu cậu thật sự muốn cho, liền cho tôi một cái không gian nhỏ giống Mục Ly là được, không cần quá lớn, đủ chứa vật tư là được.
Mục Ca nghe lời Sở Duyệt nói, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nghiêm túc nói:
- Sở Duyệt, tôi nói nghiêm túc. Không gian này nằm trong tay những người lương thiện, lại có khả năng tự bảo vệ mình mới là điều tốt nhất. Nếu nó tiếp tục ở trong tay tôi, một ngày nào đó, nó sẽ trở thành kiếp nạn của tôi.
- Không cần nghĩ như vậy a! Cậu cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Sở Duyệt thấy vẻ mặt kiên quyết của Mục Ca, Sở Nguyệt gấp đến độ vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, nắm tay hắn khuyên:
- Lúc cậu bị đám người đó bắt đi, chỉ vì lúc đó cậu còn quá nhỏ, cho nên không có năng lực phản kháng. Nhưng hiện tại cậu đã trưởng thành, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu có thể trở nên mạnh mẽ!
Cô muốn một cái không gian, ở mạt thế này, có một cái không gian quả thực quá tiện.
Nhưng cô không thể lấy không gian của Mục Ca a, đây không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
Sở Duyệt hơi rũ mi, trong giọng nói mang theo chút mơ hồ:
- Hơn nữa, tôi cũng không phải người tốt như cậu nghĩ, sao cậu biết sau này tôi sẽ không dùng nó để làm chuyện xấu?
Trước mạt thế, cô quả thực có thể coi là người lương thiện, nhưng sau mạt thế, công cả hai đời, cô đã giết bao nhiêu người, đến bản thân cô còn không đếm được, sao cô còn có thể liên quan đến hai chữ lương thiện đây?
Mục Ca lắc đầu nói:
- Sở Duyệt, cô sẽ không.
Mục Ca nói xong, lẳng lặng nhìn Sở Duyệt, Sở Duyệt bị Mục Ca nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, muốn phản bác lại không nói ra được lời nào.
Đừng tin tưởng cô như vậy, được không? Cô thật sự không dám bảo đảm về sau mình sẽ thế nào a.
Trước mạt thế, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành kẻ giết người không chớp mắt, chuyện tương lai, ai có thể bảo đảm đây?
Mục Ca thấy Sở Duyệt không nói gì, nhưng rõ ràng cũng không bị thuyết phục, lại nói tiếp:
- Cô đừng nghĩ chiếm không gian tức là đang lợi dụng tôi, không gian của hiện tại là cô dùng tinh hạch và năng lượng khôi phục từng chút một cho nó,, nó đã là của cô từ lâu rồi.
- Hơn nữa, tôi biết rõ hơn ai hết mình là người như thế nào. Tôi không bao giờ có thể trở nên mạnh mẽ như cô.
- Cô cũng biết, từ nhỏ tôi đã mắc bệnh tự kỷ, tôi không thể giao tiếp bình thường với mọi người.
Mục Ca nói tới đây liền cười tự giễu, trong mắt có chút khao khát:
- Sống một cuộc sống yên bình là điều xa xỉ nhất đối với tôi, nhưng nếu không gian nằm trong tay tôi, tôi sẽ không bao giờ có được cuộc sống như vậy
Hắn nhìn về phía Sở Duyệt, trong ánh mắt mang theo một tia xin lỗi,
- Đừng nghĩ rằng không gian này là một thứ tốt, đối với tôi mà nói, nó chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay. Nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay từ chỗ tôi, đối với cô mà nói, cũng chưa chắc là chuyện tốt, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Nhưng tôi tin cô nhất định có thể làm được tốt hơn tôi.
Sở Duyệt nghe Mục Ca nói xong, chuyện khác liền tính, hắn cư nhiên dám nói hắn không thể giao tiếp bình thường với người khác!