Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271 - Giáo Sư Vu

Chương 271 - Giáo sư Vu
Chương 271 - Giáo sư Vu

Sở Duyệt gần như bị chọc tức đến mức bật cười, đứng dậy đáp lại:

- Thôi đi, cậu không thể giao tiếp với người khác, vậy làm sao cậu vừa mới miệng đã giảng một đống lớn này?

Mục Ca nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn bàn tay bị Sở Duyệt hất ra, nhìn dáng vẻ này của cô là có chút tức giận a.

- Sở Duyệt, những gì tôi nói đều là sự thật, bởi vì chúng ta đã từng có chung tần số sóng não, cho nên tôi mới có thể nói nhiều lời với cô như vậy, nhưng đổi lại là người khác, cho dù là…… chị gái của tôi, tôi cũng không có cách nào nói nhiều thêm vài lời.

Sở Duyệt nghiêng đầu về phía Mục Ca, không muốn tranh cãi với hắn nữa, dù sao mặc kệ Mục Ca nói như thế nào, cô cũng sẽ không lấy cái không gian này.

Không gian nhỏ cô cũng không cần nữa, cùng lắm thì sau này cô tự đi tìm vật tư, đời trước không có không gian, cô cũng không chết đói, không phải sao?

Cho dù không được ăn no, nhưng đó không phải là cuộc sống nên có ở mạt thế sao?

Hơn nữa, hiện tại không phải lúc để tranh luận chuyện này, Mục Ca ở thời không này còn đang nằm ở chỗ Giang Nghệ a, bây giờ nói này đó còn quá sớm.

Mục Ca thấy Sở Duyệt không nói, cũng không tiếp tục khuyên cô.

Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy, chỉ là muốn cho Sở Duyệt biết, hiện tại không gian đã hoàn toàn thuộc về cô.

Còn cô có nhận hay không, kỳ thật Mục Ca cũng không hỏi cô để lấy câu trả lời khẳng định.

Bởi vì hiện tại Sở Duyệt và không gian đã trở thành nhất thể, cô căn bản là không thể từ chối.

Sở Duyệt mang theo một chút cảm khái ra khỏi không gian, cái tên Mục Ca này, rõ ràng nhìn an an tĩnh tĩnh, vì sao cô lại có cảm giác như bị hắn thao túng?

Sớm biết như vậy, còn không bằng để hắn bay trên trời lâu hơn một chút.

Sở Duyệt mới vừa trở lại buồng thang máy, buồng thang máy bắt đầu chậm rãi đi xuống phía dưới.

Cô vội vàng ổn định thân thể, rồi đi theo thang máy xuống tầng dưới.

Dù sao cô cũng muốn tới lầu 4, hiện tại coi như đi nhờ xe.

Thang máy dừng ở lầu 3, bên ngoài truyền đến tiếng nói của mấy người.

- Giáo sư Vu, ngài đừng có gấp, những việc này giám đốc sẽ giải quyết, ngài đã hai ngày không nghỉ ngơi, tốt nhất ngài nên nghỉ ngơi một chút rồi đi!

Chủ nhân giọng nói có vẻ rất lo lắng, giống như đang cố gắng hết sức để thuyết phục giáo sư Vu kia.

- Không sao, cậu trở về đi, tôi đi xem rồi sẽ trở về nghỉ ngơi, không có việc gì.

Giọng nói của giáo sư Vu trầm ổn hơn một chút, vừa dứt lời, thang máy đã im lăng mở cửa ra.

Giáo sư Vu nhấc chân đi vào thang máy, người nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi phía sau ông ta cũng muốn đi vào theo.

Giáo sư Vu duỗi tay ngăn hắn lại, mỉm cười nói với hắn:

- Tiểu Trần, cậu cũng chưa nghỉ ngơi, không cần đi cùng tôi, trở về nghỉ ngơi đi.

Tiểu trần không cam lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng giáo sư Vu đã đẩy hắn ta ra khỏi thang máy mà không nói thêm lời nào.

Cửa thang máy khép lại, bắt đầu đi xuống, giáo sư Vu giơ tay nhéo nhéo sống mũi, hít một hơi thật sâu, đè nén lo lắng nặng nề đang dâng trào trong lòng.

Lần trước khi Viện sĩ Long dẫn người tới căn cứ, sau khi hai người dùng thử dịch dị năng đã thức tỉnh dị năng, bắt đầu càng ngày càng có nhiều nhân viên nghiên cứu trong căn cứ nóng nảy lên.

Bọn họ cảm thấy thế giới đã thay đổi, nếu bọn họ uống dịch dị năng, chắc chắn cũng có thể thức tỉnh dị năng.

Nhưng ông ta cùng giám đốc Nhậm đã sớm thử qua, tác dụng của dịch dị năng bây giờ cũng không khác gì trước đây.

Còn hai người quân nhân kia vì sao đều có thể thức tỉnh dị năng, ông ta càng muốn biết hơn bất cứ kẻ nào.

Lúc ấy ông ta đã muốn bắt hai người kia lại để nghiên cứu một chút, nhưng giám đốc Nhậm những người khác cho rằng bọn họ phải bàn việc hợp tác với chính phủ, ông ta mới phải ép suy nghĩ này xuống.

Nhưng vừa rồi, sau khi bị tiếng cảnh báo trên đồng hồ đánh thức, ông ta đã nghe được một tin tức tốt ngoài mong đợi.

Bình Luận (0)
Comment