Không chỉ tên quân nhân mà ông ta vẫn tâm niệm niệm kia tự chui đầu vào lưới, bị người phía trên bắt được, mà ông ta nghe nói còn phát hiện một dị năng giả không gian.
Hai tin tức này làm người đã hai ngày ngủ không ngon như giáo sư Vu giống như được tiêm máu gà, tinh thần phấn chấn.
Tuy vừa rồi ông ta bị tiếng cảnh báo trên đồng hồ làm kinh ngạc một chút, nhưng ông ta chắc chắn cho dù có người xúc động kích hoạt cảnh báo phía dưới, thì đồ bên trong cũng sẽ không có vấn đề gì.
Bất quá giáo sư Vu là một người thận trọng, mặc dù giám đốc Nhậm và Hàn Định đã đi rồi nhưng ông ta vẫn quyết định đi xuống xem thử.
Suy cho cùng, thứ đang đặt ở nơi đó chính là tâm huyết trong bao nhiêu năm của bọn họ, là thứ quan trọng nhất của căn cứu thực nghiệm hiện tại.
Sở Duyệt nhìn thấy thang máy tới lầu 4 rồi, vốn dĩ định bám vào khung kim loại dừng ở lầu 4, nhưng cô lại nhìn thấy thang máy tiếp tục đi xuống, bàn tay vươn ra không khỏi chần chờ một chút.
Chẳng lẽ người này muốn đi xuống tầng cuối cùng kia?
Lúc trước vì đuổi theo cái người chạy vào thang máy kia, phía dưới cô còn chưa kịp thu thập, nếu người này đi xuống, chẳng phải sẽ nhìn thấy hết mọi thứ sao??
Mấy lãnh đạo lớn của căn cứ thực nghiệm đều chết ở phía dưới, vậy chẳng phải là toàn bộ căn cứ sẽ bị đảo lộn sao?
Đến lúc đó, đừng nói là đi cứu người, bản thân cô muốn chạy ra ngoài chỉ sợ còn khó khăn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Duyệt hiện lên tia sắc bén, tiếp tục đi theo thang máy xuống dưới, nếu người này muốn đi xuống tầng cuối cùng kia, cô sẽ khiến ông ta ở lại dưới đó luôn.
Quả nhiên thang máy đi qua tầng thứ bảy còn tiếp tục đi xuống, Sở Duyệt không do dự nữa, bắt đầu khoét lỗ trên buồng thang máy trước.
Nếu thang máy tới tầng cuối cùng rồi, dị năng sẽ bị áp chế, đến lúc đó cô có thể sẽ bị chặn trên buồng thang máy, hoàn toàn không thể gây tổn hại đến người trong thang máy.
Lúc này trong lòng giáo sư Vu bắt đầu có chút bất an, vừa rồi nhiều người, ông ta không có thời gian để liên lạc với giám đốc Nhậm và Hàn Định.
Lúc này trong thang máy chỉ có một mình, ông ta đã thử liên hệ với bọn họ vài lần, nhưng đều không có phản hồi.
Chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Sẽ không!
Rất nhanh giáo sư Vu đã tự bác bỏ ý tưởng của chính mình.
Ở tầng cuối cùng, tất cả dị năng đều không thể sử dụng được, cho dù là dị năng giả lợi hại đến đâu, tới nơi đó rồi, đều sẽ sẽ biến thành một người bình thường.
Giám đốc Nhậm cùng Hàn Định chắc chắn đã nghe được tiếng cảnh báo nên mới đi xuống, hai người bọn họ nhất định sẽ mang theo vũ khí.
Uy lực của mấy thứ vũ khí, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh thang máy đã đến một tầng cuối cùng, bỗng nhiên trong lòng giáo sư Vu đầy căng thẳng, đột nhiên ông ta có một loại dự cảm sắp có nguy hiểm.
Trực giác của ông ta từ trước đến nay đều rất chính xác, dưới này quả nhiên có nguy hiểm gì đó!
Ông ta cảnh giác nhìn bốn phía thang máy, giống như sợ thứ nguy hiểm gì đó sẽ chui ra từ vách thang máy.
Chỉ là giây tiếp theo, đôi mắt giáo sư Vu đột nhiên trừng lớn, vách tường thang máy bên trái ông ta thực sự mở ra một cái lỗ giống như một ngọn nến, một khuôn mặt treo ngược hiện ra sau cái lỗ!
Chuyện này không thể nào!
Điều đầu tiên hiện lên trong đầu giáo sư Vu không phải là liệu người này có gây hại cho ông ta hay không, mà là làm sao người này có thể sử dụng dị năng ở đây!
Sở Duyệt lại không cho ông ta có thời gian nghĩ thông suốt vấn đề này, khi vách thang máy mở ra, con dao trong tay cô cũng đã bay tới.
Giáo sư Vu còn chưa kịp thu hồi ánh mắt khiếp sợ, một con dao nhỏ đã chui vào đỉnh đầu ông ta, ông ta mang theo khiếp sợ của chính mình cùng cái đầu đầy máu, cứ như vậy trượt xuống sàn thang máy.
Sở Duyệt đi vào thang máy qua cái lỗ nhỏ, thang máy cùng lúc dừng lại ở tầng cuối.
Nhìn giáo sư Vu chết không nhắm mắt trên mặt đất, Sở Duyệt vươn tay thu ông ta vào không gian, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô chỉ bắt đầu dùng dị năng hệ kim khi thang máy đi qua lầu 7, theo thang máy càng đi xuống dưới, dị năng của cô càng ngày càng yếu, phải mất một lúc mới mở được cái lỗ.
Cũng may vẫn kịp, vừa rồi cô có nghe thấy ông giáo sư này dùng thiết bị thông tin để liên lạc với người khác, nếu để ông ta ra khỏi thang máy, cô chắc chắn sẽ vào thế bị động.
Lúc này cửa thang máy vừa vặn mở ra, Sở Duyệt nghĩ nghĩ, ra khỏi thang máy, chạy đến bên ngoài bức tường có cái lỗ kia thu thi thể giám đốc Nhậm vào.
Cô cũng đi theo trở về không gian, đặt thi thể giám đốc Nhậm, Hàn Định và giáo sư Vu ở cạnh nhau, bắt đầu công việc sờ thi.
Tầng cuối cùng này, hẳn là chỉ có cao tầng của căn cứ thực nghiệm mới có thể tiến vào, ngoại trừ tên giám đốc bị cô giết chết bằng đạn năng lượng ra, tên giáo sư Vu cùng Hàn Định này đoán chừng cũng là cấp bậc cao.
Bây giờ cô đã thu thập hết những bình năng lượng, việc cần làm tiếp theo là lên lầu bốn để cứu đám người Giang Thành.
Nhưng mỗi cánh cửa thang máy đều có người canh gác, bên trong lắp đặt thiết bị theo dõi khắp nơi, nếu không tìm ra cách, chỉ sợ cô còn không thể ra khỏi cái giếng thang máy này.
Hơn nữa đám người kia còn đang trong trạng thái hôn mê, muốn mang bọn họ ra ngoài cũng không dễ.
Trên người giám đốc Nhậm không có nhiều đồ vật giá trị, ngoại trừng thẻ chứng minh thân phận cùng súng năng lượng cầm trong tay, còn có một cây gậy kích điện nho nhỏ và đồng hồ, không còn thứ gì khác.
Trên người Hàn Định lại có rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, cái gì mà gậy kích điện, bình xịt gây mê cùng rất nhiều đồ vật mà Sở Duyệt không biết tác dụng.
Mấy thứ này, đại đa số đều có tác dụng khống chế đối phương, đồ vật để lấy mạng người khác thì không có nhiều.
Sở Duyệt bĩu môi, cô còn tưởng vừa nãy bọn họ chỉ dùng súng gây mê là thủ hạ lưu tình với cô, không nghĩ tới là trang bị không đủ a.
Những thứ này còn không bằng súng tiểu liên trong không gian của cô.
Trên người giáo sư Vu cũng không có đồ vật gì đặc biệt, bất quá trong túi ông ta lại có có vài thanh sô cô la cùng kẹo que, này làm Sở Duyệt có chút ngoài ý muốn.
Nhìn không ra a, thực chất tên giáo sư Vu này vẫn là một đứa trẻ.
Ban đầu Sở Duyệt chỉ có hứng thú với bộ quần áo bảo hộ sạch sẽ của ông ta.
Giám đốc Nhậm vừa cao vừa béo, bộ đồ bảo hộ của Hàn Định thì dính đầy máu, chỉ có Giáo sư Vu gầy gầy, bộ đồ bảo hộ của ông ta trông tương đối hơn.
Mặc bộ đồ bảo hộ vào, lại có thẻ chứng minh thân phận cấp bậc cao nhất, cô hóa trang một chút, không phải là cô có thể tùy ý tùy tiện đi lại trong căn cứ thực nghiệm sao.
Chỉ là tên giáo sư Vu này cao hơn Sở Duyệt rất nhiều, hơn nữa tuy ông ta rất gầy, nhưng thân hình này, Sở Duyệt cũng không thể so sánh được.
Sở Duyệt cao hơn 1,6 mét một chút, mặc bộ đồ bảo hộ này vào, giống như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn.
Này còn xấu hổ hơn.
Này nhưng sao chỉnh đây a? Cô cũng không thể làm quần áo co lại.
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, kéo quần lên, buộc thắt lưng quanh eo rồi kéo phần thừa ra lên để che thắt lưng, miễn cưỡng cũng coi như có chút giống mặt bộ đồ bảo hộ.
Cô mặc quần áo bảo hộ chạy đến chỗ xe nhà, nhờ Mục Ca nhìn giúp xem trông có khác với người ở căn cứ không.
Kết quả Mục Ca vừa thấy, liền bật cười, Sở Duyệt nghe hắn cười đến mức muốn phát hỏa, thấy hắn nói:
- Không phải tôi cười cô, trong căn cứ thực nghiệm có rất nhiều người mặc quần áo bảo hộ không vừa người. Tôi đã thấy thẻ chứng minh thân phận cô đang cầm, đó là thẻ của họ Vu. Căn cứ có bốn đại lão, trong chốc lát mà cô đã giết chết ba người, rốt cuộc là cô làm như thế nào a?