Mục Ca thực sự không ngờ được, cô vừa đi ra ngoài chốc lát, lại mang theo thi thể của giáo sư Vu vào đây.
Lúc hắn còn ở căn cứ thực nghiệm, mấy người này đều là những nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong căn cứ, tìm được bọn họ đã không dễ chứ đừng nói là giết bọn họ.
Hắn là thật sự rất tò mò, làm thế nào mà Sở Duyệt có thể tìm ra và giết người một cách chính xác trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
- Không phải tôi đi tìm bọn họ, là vì bọn họ đều phải đi thang máy xuống tầng dưới cùng kia.
Sở Duyệt không quá quan tâm tới thân phận của những người này, dù sao trong ấn tượng của cô, những người này đều không phải là người tốt lành gì.
Có người tốt nào mà lại đi bắt cóc một đứa trẻ khỏi gia đình của nó, tra tấn nó suốt bảy năm?
Mục Ca cười gật gật đầu, kỳ thật đám người này đều chết vì lòng tham.
Nếu bọn họ không quá để ý đến những bình dịch dị năng và dị năng giả không gian như vậy, đồng thời khi phát hiện ra Sở Duyệt cùng mục ly liền gọi tiếp viện đến, Sở Duyệt muốn giết bọn họ chắc chắn không dễ dàng.
Cố tình bọn họ lại muốn bảo vệ bí mật này, cho nên mới cho Sở Duyệt cơ hội giải quyết tất cả bọn họ trong một lần.
Một hồi lâu, Mục Ca mới thu lại ý cười, nghiêm túc nói với Sở Duyệt:
- Căn cứ có bốn người phụ trách, hiện tại đã bị cô giải quyết 3 người, còn có một người gọi là giáo sư Từ, tâm tư thâm trầm nhất, biết tính kế nhất. Có ba người bất tích, ông ta nhất định sẽ cảnh giác, cô phải cẩn thận một chút.
- Đã biết, yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận.
Sở Duyệt gật gật đầu, nhìn nhìn thẻ chứng minh thân phận treo trước ngực, loại thẻ cao cấp này hình như có chút khác, dễ nhận biết hơn.
Cô lại đổi một tấm thẻ của nhân viên nghiên cứu trước đó, hỏi lại Mục Ca lần nữa:
- Cậu nhìn lại xem, còn có vấn đề gì không?
Mục Ca cẩn thận nhìn một thân trang bị của Sở Duyệt, xác định không có vấn đề gì, mới mở miệng nói:
- Hẳn là không còn vấn đề gì, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được, liền trở về không gian, hiện tại cô đã có thể khống chế thời gian trong không gian.
Sở Duyệt nghe thấy Mục Ca nói mình có thể khống chế thời gian trong không gian, cô mím môi không nói gì.
Mục Ca muốn giao không gian cho cô, nhưng Sở Duyệt lại cảm thấy này giống như cô đang cướp đồ của Mục Ca, tuy Mục Ca nói hắn cũng không thích không gian, nhưng không gian có công năng mạnh như vậy, có ai không thích a?
Hiện tại Sở Duyệt cũng không muốn tranh cãi chuyện này cùng Mục Ca, lúc này tranh cãi cũng không có ý nghĩa gì, chờ hắn dung hợp với bản thân ở thời không này, rồi tính sổ với hắn.
Nếu Mục Ca đã nói một thân trang bị này không thành vấn đề, Sở Duyệt cũng không lo lắng nữa, xoay người ra khỏi không gian, trở lại thang máy, quẹt quẹt thẻ của giáo sư Vu rồi đi lên tầng bốn.
Rất nhanh thang máy đã đến tầng bốn, Sở Nguyệt đã vá xong lỗ trong thang máy.
Cô bỏ vành mũ xuống, đứng trước cửa thang máy, khi cửa thang máy từ từ mở ra, tầng bốn hiện ra trước mặt cô.
Ở cửa lại có rất nhiều người, làm đến tim Sở Duyệt đập thình thịch, còn tưởng đám người này đến để ngăn cô.
Ai biết được, không ai trong số bọn họ nhìn về phía cô, nhân viên bảo vệ cũng chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua khi cô bước ra khỏi thang máy, giống như cảm thấy cô cũng không quan trọng, sau đó quay đầu nhìn về phía bên kia.
Lúc này Sở Duyệt mới nhìn đến, đám người ở đây đều đang nhìn chằm chằm vào chiếc thang máy đang mở khác, bộ dáng nín thở ngưng khí kia, giống như thể sẽ có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra từ trong thang máy.
Cửa thang máy còn đặt mấy dụng cụ trông cồng kềnh, không biết chúng dùng để làm gì.
Sở Duyệt cũng không quản những người đó đang nhìn cái gì, nghiêng người đi qua một nhóm người, tiến vào hành lang tầng bốn.
Hai bên hành lang đều là cửa kính trong suốt, có căn phòng nhốt người, có căn trong phòng lại trống không, nhưng không biết vì sao, thiết bị bên trong đều đang ở trạng thái mở.
Sở Duyệt chậm rãi đi trên hành lang, vừa đi vừa tìm kiếm đám người mới bị đưa vào lúc trước.
Chỉ là cô càng đi, lông mày càng nhíu chặt, bàn tay đều nhịn không được mà lặng lẽ nắm chặt.
Người ở cái căn cứ thực nghiệm này quả thực là vô nhân tính!
Những người bị nhốt trong phòng này, đại bộ phận đều không mặc quần áo, có người mặc một mảnh vải bố đơn giản, nhưng đại đa số người đều là trần trụi, đặc biệt là phụ nữ!
Cô còn nhìn thấy vài đứa bé đeo một vòng dây da trên cổ giống như một con cún nhỏ, rúc trong góc phòng.
Nhìn thấy Sở Duyệt đi qua cửa, bọn họ vội vàng cúi đầu, cố gắng rụt cơ thể mình vào góc tường, giống như muốn đem bản thân chen vào tường vậy.
Có nhiều người lại là chết lặng, ánh mắt bọn họ trống rỗng, nhìn vách tường trắng không phản ứng, không hề để ý tới bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài.
Mục Ca, khi đó hắn cũng bị khóa như vậy ở một trong số những căn phòng này sao?
Sở Duyệt bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian mình bị nhốt ở phòng thí nghiệm của Giang Nghệ.
Giang Nghệ đã từng đưa cô đi xem bọn họ xử lý đám người An Kiệt ra sao.
Bọn họ lột sạch cả người an kiệt, trói trên bàn mổ, dùng tất cả công cụ có thể sử dụng để công kích thân thể đã được dị năng hệ kim cường hóa của hắn.
Dị năng của An kiệt bị áp chế, cường hóa thân thể cũng suy yếu, cô tận mắt nhìn thấy thân thể an kiệt bị bọn họ tra tấn đến đầy thương tích, máu tươi đầm đìa.
Mà những người nhân viên nghiên cứu mặc đồ phòng hộ kia lại đang cười vui vẻ mà nói đêm nay muốn ăn gì, hoàn toàn không coi mạng người ra gì.
Sở Duyệt cắn răng, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, lúc này cô không thể xen vào việc của người khác.
Những người này nhìn qua đều không bình thường, cho dù cô có thả bọn họ ra, chưa chắc bọn họ có thể thoát ra được, việc trước tiên là phải tìm ra đám người Giang Thành quan trọng hơn.
- Uy, cô là ai? Sao tôi chưa gặp cô bao giờ?
Chỗ ngoặt bỗng nhiên có một người vội vã đi ra, nhìn thấy Sở Duyệt đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại đầy nghi hoặc hỏi.
Cái người này, sao hắn không nhớ là người lầu 4 của bọn họ nhỉ?
Trong lòng Sở Duyệt cả kinh, đao đã nắm trong tay, vừa đi về phía người kia, vừa nói với hắn ta:
- Tôi là ai cậu quản được sao? Tôi còn chưa hỏi cậu là ai đâu.
Người nọ tựa hồ bị lời Sở Duyệt nói làm cho sửng sốt một chút, toàn bộ căn cứ thực nghiệm có nhiều người như vậy, đa số những người hắn biết đều là người lầu 4, người tầng khác thì rất ít,những người đó cũng không thường xuyên tới lầu 4.
Nhưng hôm nay, hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên cũng có những người tầng khác với, nhìn thấy người tầng khác như cô cũng không có gì kỳ quái.
- Vậy cô có rảnh không, có thể lại đây giúp tôi một chút hay không, chỗ chúng tôi đang có chút việc ngoài ý muốn.
Ngay vào lúc Sở Duyệt sắp vung đao ra, người nọ bỗng nhiên lại mở miệng nói với Sở Duyệt nhờ cô tới hỗ trợ.
Ánh mắt Sở Duyệt lóe lóe, hỏi:
- Gấp cái gì? Tôi cũng rất bận.
Người nọ vừa nghe thấy, vội vàng nói:
- Không cần nhiều thời gian, hôm nay đưa tới vài người, có ba người đột nhiên tỉnh lại, chúng tôi cần gây mê lại cho bọn hắn, nhưng bọn hắn giãy giụa quá lợi hại, nhất thời nhân thủ có chút không đủ.