Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274 - Cô Là Cứu Binh Con Khỉ Phái Tới Sao?

Chương 274 - Cô là cứu binh con khỉ phái tới sao?
Chương 274 - Cô là cứu binh con khỉ phái tới sao?

Lông mày Sở Duyệt khẽ giật: Người vừa được đưa tới đây là người nào??

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Được rồi, chỉ một lát thôi a, tôi còn có khác việc cần hoàn thành.

Người nọ nghe thấy Sở Duyệt đồng ý hỗ trợ, vội vàng chỉ vào mặt mình rồi nói với Sở Duyệt:

- Cô yên tâm, chỉ một lát thôi. Đi đến cuối hành lang, trên cửa có biển phòng điều trị. Cô đi trước, tôi đi tìm thêm hai người tới đây.

Sở Duyệt vẫy vẫy tay, nói:

- Đi đi đi đi, tôi biết ở đâu.

Người nọ quay đầu vội vã rời đi, Sở Duyệt đi theo hướng hắn ta chỉ, tìm đến phòng điều trị cuối hành lang.

Phòng điều trị lớn hơn những căn phòng khác rất nhiều, trên tường có một dãy kệ thuốc giống như tủ thuốc, trên đó có một số hộp thuốc và ống tiêm dùng một lần, hầu hết các loại thuốc đều có tác dụng gây mê.

Lúc này trong phòng bừa bộn, bàn ghế ngổn ngang, kim tiêm, hộp thuốc vương vãi khắp sàn.

Chiếc xe đẩy mà Sở Duyệt đi theo trà trộn vào đây, lúc này đã bị lật trong góc, bên trong không có người.

Ở giữa phòng, trong tay Giang Thành cầm một chiếc ghế đơn giản múa may lung tung, nhưng hiển nhiên hắn không có bao nhiêu sức lực, chỉ cố chống cự mà thôi..

Vương Vĩ bên cạnh hắn, cùng một người khác mà Sở Nguyệt không quen biết cũng đang đứng ở nơi đó cố chống cự, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc quần và ủng, chống cự lại mấy nhân viên nghiên cứu đang muốn tiến tới khống chế bọn họ.

Sở Duyệt nhìn chiếc quần trong tay Vương Vĩ, tầm mắt rời xuống, liền nhìn thấy mấy người đồng đội đang hôn mê được ba người bọn họ bảo vệ sau lưng, trong đó có một số người đã bị lột trần.

Mấy người nhân viên nghiên cứu cũng có chút chật vật, súng gây mê mà bọn họ cầm trong tay đã bị cong họng súng, có hai bộ quần áo bảo hộ đã bị cào rách, còn có một người ngã xuống bàn, không biết là bị gây mê hay là đã chết.

Sở Duyệt ngẩng đầu tìm thiết bị theo dõi chung quanh phòng, lại phát hiện trong căn phòng này không có thiết bị giám sát.

Khó trách trong phòng nháo thành như vậy rồi mà không vẫn có người chú ý tới động tĩnh nơi này.

Bất quá cái này đối với cô lại là chuyện tốt.

Một nhân viên nghiên cứu đứng phía nhìn thấy Sở Duyệt, vội vàng hỏi:

- Trên người cô có còn súng gây mê hay không, có thì nhanh lấy ra, mấy người này quá khó đối phó.

- Có a.

Sở Duyệt khẽ mỉm cười, đưa tay ra phía sau lấy khẩu súng gây mê tự động của Hàn định ra, vác lên, nhắm ngay về phía nhân viên nghiên cứu kia.

Người nhân viên nghiên cứu kia vừa thấy trong tay Sở Duyệt cầm súng gây mê, ánh mắt tức khắc sáng lên, cao hứng nói:

- Cô là người lầu 5 sao? Cư nhiên còn có thứ tốt như vậy…… thứ tốt……

Chưa kịp nói xong, hắn đã thấy Sở Duyệt bắn về phía mình.

Hắn ta không thể tin nổi, nhìn kim gây mê nhanh chóng đâm vào cơ thể, muốn gọi đồng nghiệp bên cạnh, nhưng chưa kịp nói lời nào, đã ngã xuống đất.

Mấy nhân viên nghiên cứu khác đều đang hết sức chăm chú nhìn đám người Giang Thành, thẳng đến khi bên cạnh bỗng nhiên có người ngã xuống mới nhớ tới quay đầu lại nhìn, nhưng trong giây tiếp theo, tất cả đều lần lượt ngã xuống.

Vốn dĩ đầu óc mấy người Giang Thành đã không thanh tỉnh, lần này càng ngốc lăng, vì sao những người này lại bắt đầu nội chiến với nhau?

Sở Duyệt cất súng gây mê, nhìn đám người Giang Thành rồi hét lên:

- Huấn luyện viên Giang, mau, thay quần áo!

Giang Thành nghe thấy giọng nói của Sở Duyệt, tức khắc liền tỉnh táo vài phần, nhìn người đang ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu lột quần áo trên người những nhân viên nghiên cứu kia, có chút không xác định hô:

- Tiểu Duyệt?

Sở Duyệt nhanh tay nhanh chân lột quần áo của một nhân viên nghiên cứu ra, ném cho Giang Thành, vội vàng thúc giục:

- Còn thất thần làm gì! Mau thay quần áo a!

Giang Thành đấm đấm cái đầu đau nhức của mình, cũng không thèm hỏi tại sao Sở Duyệt lại xuất hiện ở đây, nhận lấy quần áo Sở Duyệt ném cho hắn sau đó mặc cho đồng đội của mình trên mặt đất.

Hắn vừa mặc, vừa vỗ vỗ tát tát vào đồng đồng, đè giọng hô:

- Nghiêm Khắc! Nghiêm Khắc! Mau tỉnh lại!

Vương Vĩ cùng một người khác lúc này cũng kịp phản ứng lại, bắt đầu động thủ đi lột quần áo bảo hộ của mấy nhân viên nghiên cứu kia.

Vương Vĩ vừa lột vừa nhìn Sở Duyệt vài lần, trong đầu vẫn còn mơ hồ, lời nói có chút không nhất quán:

- Em gái Tiểu Duyệt, cô từ đâu rơi xuống a? Tại sao mỗi lần tôi gặp nguy hiểm, cô đều sẽ đột nhiên xuất hiện, em là cứu binh con khỉ phái tới sao?

Sở Duyệt lại lột ra một bộ quần áo bảo hộ khác, nâng tay ném cho Giang Thành, tức giận liếc mắt trừng Vương Vĩ một cái, trả lời:

- Anh mới là con khỉ phái tới, cả thôn các anh đều là con khỉ phái tới, động tác nhanh lên!

Lúc này Nghiêm Khắc được Giang Thành mặc quần áo bảo hộ cho, cũng mở mắt, ôm cái đầu choáng váng, bắt đầu cài lại quần áo bảo hộ.

Giang Thành nhận lấy bộ quần áo bảo hộ khác mà Sở Duyệt ném tới, bắt đầu mặc nó cho người tiếp theo.

Sở Duyệt cau mày đếm đếm, đám người Giang Thành có mười một người, nhưng nhóm nhân viên nghiên cứu tính cả người nằm trên bàn cũng chỉ có bảy người, căn bản không đủ quần áo bảo hộ.

Bọn họ còn cần mấy nhân viên nghiên cứu.

Sở Duyệt nhìn nhìn bên ngoài, không biết cái tên đi tìm người hỗ trợ kia, khi nào mới trở về, hy vọng hắn có thể tìm được nhiều chút, ít nhất là ba bốn người.

Phòng đối diện, một cô gái nhỏ mười mấy tuổi đứng trước cửa kính, ánh mắt yên tĩnh nhìn Sở Duyệt.

Thấy Sở Duyệt nhìn về phía mình, cô bé đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, xoay hai vòng giống như cún con, ngoan ngoãn nhìn về phía Sở Duyệt nở một nụ cười nịnh nọt.

Sở Duyệt nhíu mày, không hiểu cô bé này có ý gì, cô quay đầu lại, không dám nhìn cô bé nữa.

Nhìn nhiều, cô sợ mình sẽ mềm lòng.

Căn phòng đó có thiết bị theo dõi, nếu cô cứu cô bé kia ra, khẳng định sẽ bị thiết bị theo dõi phát hiện.

Trong căn cứ thực nghiệm này, tất cả thực nghiệm thể đều rất đáng thương, làm sao có thể cứu được cô bé?

Trừ phi giết tất cả nhân viên nghiên cứu và nhân viên bảo vệ trong căn cứ thực nghiệm, nếu không cô căn bản không thể cứu được những người này.

Cô bé thấy Sở Duyệt quay đầu không để ý tới mình, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, đột nhiên đập đầu vào cửa kính.

Cửa kính phát ra tiếng tiếng vang nặng nề, Sở Duyệt quay đầu lại, nhìn thấy cô bé đang dùng sức đâm vào cửa kính, cô bé giống như không biết đau đớn, đến khi cái trán chảy máu cũng không chịu dừng lại.

Trái tim Sở Duyệt như thắt lại, cô ấy đang cầu cứu sao?

Bình Luận (0)
Comment