Lúc này trong phòng, Giang Thành đã đánh thức mấy người hôn mê, nhưng không ai có thể đứng dậy, đều ngồi bệt dưới đất, từ từ khôi phục thể lực..
Giang Thành đi đến bên cạnh Sở Duyệt, đang định thương lượng với cô một chút kế tiếp nên làm gì, lại nhìn thấy cô đang cau mày nhìn cô bé đối diện.
- Tiểu Duyệt, đừng xúc động, nơi này không đơn giản, chúng ta thăm dò tình huống trước rồi lại nói.
Giang Thành nhìn thấy cô bé kia, trong lòng cũng có chút hoảng sợ, nhưng lấy trạng thái nửa chết nửa sống hiện tại của bọn họ, làm sao có thể cứu được cô bé.
Dị năng của bọn họ giống như đã mất đi tác dụng, vũ khí cũng bị thu, mà đối phương lại người đông thế mạnh, tinh thần no đủ, vật tư sung túc, có lẽ bọn họ còn khó thoát được ra khỏi đây.
Hành động lần này thất bại, Giang Thành thực sự cảm thấy áy náy, là hắn quá xúc động, quá khinh địch!
Sau khi thương lượng với Thẩm Bắc, nói cho căn cứ trưởng Diệp về kế hoạch của bọn họ, đồng thời nhờ ông ta phái phi cơ đưa bọn họ đưa đến một nơi gần căn cứ thực nghiệm, bọn họ nhất định sẽ đem hàng mẫu bị trộm trở về.
Căn cứ trưởng Diệp vốn đã vì chuyện hàng mẫu bị trộm làm cho sứt đầu mẻ trán, ông ta đã lặng lẽ tra xét toàn bộ người trong căn cứ một lần, kết quả lại không tìm ra chút manh mối nào.
Sau khi nghe đám người Giang Thành nói bọn họ biết là ai trộm hàng mẫu đi, lập tức phái một phân đội nhỏ đi cùng bọn họ, dùng hai chiếc phi cơ đưa bọn họ đến gần ngọn núi này.
Bọn họ đi dọc theo con đường núi hơn ba ngày mới đi tới gần căn cứ thực nghiệm.
Ai biết được, chờ bọn họ lặng lẽ tiến vào căn cứ, lại giống như rơi vào ổ phục kích của đối phương, bị nhốt trong một căn phòng không thể trốn thoát, bị hít phải khí gây mê, lúc tỉnh lại đã ở chỗ này.
Giang Thành biết hiện tại bọn họ đang ở trong tình trạng nguy hiểm, căn bản không thể đi cứu người khác.
Lúc này hắn muốn dùng hết sức mình để đưa những người đồng đội này ra ngoài, ít nhất phải có một người trong số bọn họ sống sót chạy thoát ra ngoài, mang tình huống nơi này ra ngoài, sau đó mang theo quân đội đến giải cứu người bị nhốt ở đây.
Sở Duyệt không trả lời Giang Thành, ánh mắt cô nhìn về phía trán của cô bé kia, vết thương đang lành lại với tốc độ kinh người.
Cô bé kia thấy Sở Duyệt lại nhìn về phía mình, trên mặt lại nở một nụ cười lấy lòng, giống như đã tìm được bí quyết làm Sở Duyệt chú ý tới mình, lại bắt đầu dùng cái trán máu me nhầy nhụa còn chưa kịp khép lại của mình đâm vào cửa kính.
Sở Duyệt nhíu mày thật chặt, hành vi bất thường của cô bé chắc chắn sẽ khiến đám người giám sát chú ý, không thể để cô bé đụng vào nữa..
Cô suy nghĩ một lúc, chỉnh lại quần áo bảo hộ rồi đi đến căn phòng đằng kia..
Phía sau, Giang Thành muốn đi theo, nhưng lại bị Sở Duyệt trừng mắt nhìn lại.
- Anh còn chưa thay quần áo, mau vào đi, đừng để bị đám người giám sát bắt được! Em đi đối diện nhìn xem.
Giang Thành cau mày bất đắc dĩ dừng bước, hắn hiện tại đúng là không thích hợp đi theo Sở Duyệt ra ngoài, chỉ có thể dặn dò cô cẩn thận một chút.
Sở Duyệt gật gật đầu, cô đang quần áo bảo hộ, nhìn qua thiết bị theo dõi, cô có vẻ rất giống người trong căn cứ thực nghiệm, nhìn thấy thực nghiệm thể có hành vi kỳ lạ liền dừng lại là chuyện bình thường.
Sở Duyệt đi đến trước phòng cô bé, cô bé nhìn thấy Sở Duyệt đến, liền bò trên mặt đất thêm hai vòng nữa, sau đó dùng ánh mắt trông mong nhìn Sở Duyệt.
Sở Duyệt nghi hoặc, cô bé này không giống như đang cầu cứu, ngược lại giống như đang lấy lòng khoe mẽ với cô, cầu khen thưởng.
Nhưng vì sao vừa rồi có nhiều nhân viên nghiên cứu viên như vậy mà cô bé không lấy lòng, cố tình muốn lấy lòng cô a?
Sở Duyệt còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cô bé thấy cô không nhúc nhích, lại nâng cánh tay lên cho cô xem, trong miệng vội vàng nói cái gì đó.
Cửa kính cách âm quá tốt, Sở Duyệt không nghe được gì, không biết cô bé đang nói gì.
Bỗng giọng nói trầm thấp của Giang Thành từ phía cửa phòng bên kia truyền tới.
- Cô bé nói, tay cô bé đã dài, lại có thể cắt!
Sở Duyệt nhìn cánh tay gầy yếu của cô bé trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, xoay người đi về phía cửa phòng.
Trên cửa phòng có một màn hình điều khiển, không khác loại trong thang máy là bao, Sở Duyệt dùng tấm thẻ chứng minh thân phận của một nhân viên nghiên cứu bình thường quẹt qua màn hình, cửa liền mở ra.
Cô bé thấy cửa phòng mở ra, vội vàng đầu nhìn về phía Sở Duyệt, cho cô xem cánh tay và bắp chân của mình, vội vàng nói:
- Chủ nhân, tay và chân của tôi đều đã dài, có thể cắt thật nhiều thịt, tôi thực ngoan thực nghe lời.
Sở Duyệt đã hiểu được đôi chút, cô bé này hẳn là có dị năng tự chữa lành, cho nên bị căn cứ thực nghiệm cắt thịt để làm thí nghiệm.
Nhưng cô có chút không hiểu, vì sao cô bé lại vội vàng hy vọng mình được cắt thịt như vậy?