- Cắt thịt đau như vậy, em không sợ sao?
Sở Duyệt nhẹ giọng hỏi cô bé.
Cô bé nghe thấy giọng nói của Sở Duyệt liền ngẩn người, nhưng rất nhanh lại ngoan ngoãn trả lời:
- Không đau a! Có đường ăn thì sẽ không đau chút nào.
- Có đường ăn?
Sở Duyệt nghe thấy cô bé nói có đường ăn, đào đào túi, móc ra hai thanh sô-cô-la mà lúc trước cô tìm được trong túi của giáo sư Vu, hỏi:
- Là cái này sao?
Đôi mắt cô bé chợt sáng lên, muốn duỗi tay lấy kẹo nhưng lại không dám.
Cô không nghe lời chưa đi cắt thịt, nếu lấy kẹo sẽ bị phạt.
Sở Duyệt đặt thanh sô cô la vào tay cô bé, nhẹ nhàng nói:
- Tặng cho em ăn, đừng làm mình bị thương nữa.
Cô bé nhận kẹo, cười tủm tỉm gật đầu:
- Tôi sẽ nghe lời, làm một chú chuột bạch ưu tú nhất!
Sở Duyệt cắn răng, định nói cho cô bé: em không phải chuột bạch, em là người, là một người sống sờ sờ!
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nói ra, bởi vì cô biết nếu nói ra, lại không thể mang cô bé đi, như vậy có thể là hại cô bé.
Nhưng nếu cô bé tiếp tục sống như thế trong căn cứ thực nghiệm này, liệu có sống được không?
Có lẽ cô ấy giống mục ca, cũng có người nhà đang tìm kiếm cô ấy khắp nơi và mong chờ cô ấy trở về!
Sở Duyệt nhắm mắt, cắn răng xoay người rời khỏi phòng.
- Nói tốt a, lần này chúng tôi sẽ giúp cậu, nhưng cậu phải đưa cho chúng tôi thực nghiệm thể số 17 để chơi một đêm, lần trước tôi mới chơi qua liền nghiện.
Một giọng nói tục tằng vang lên từ đầu bên kia hành lang, tiếng bước chân của đám người càng lúc càng gần.
- Không thành vấn đề, chờ giải quyết xong mấy người này, tôi sẽ đưa số 17 đến phòng điều trị, đến lúc đó các người muốn chơi như thế nào thì chơi, dù sao cô ta cũng không có giá trị nghiên cứu gì, có chết thì giáo sư Vu cũng sẽ không truy cứu.
Người đàn ông nhờ Sở Duyệt tới giúp đỡ đã rẽ vào chỗ ngoặt, vừa đi về phía đây vừa nói chuyện.
Hắn ta cũng rất bất đắc dĩ, mỗi lần nhờ người tới giúp đỡ, những người này đều phải kiếm chút chỗ tốt ở đây, nếu không phải nhân viên nghiên cứu của lầu 4 đột nhiên chết, thì bọn họ sẽ không thiếu nhân lực.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Duyệt đang đứng ở hành lang, vội vàng hỏi:
- Sao cô lại đứng ở hành lang? Không tìm được phòng điều trị sao? Ở ngay bên cạnh cô a!
Sở Duyệt nhìn thoáng qua tấm biển ghi phòng điều trị, trách không được nơi này không có thiết bị theo dõi, hóa ra nơi này không chỉ là nơi xử lý thực nghiệm thể mới tới, nơi này còn là nơi bọn họ muốn làm gì thực nghiệm thể cũng được!
Khi đi tới đây, Sở Duyệt đã nhìn thấy số 17 kia, cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cả người bị lột trần trụi trói trên một bàn dụng cụ, khuôn mặt xám xịt, thoạt nhìn giống như một người chết.
Nhưng đám người này lại không chịu buông tha ch cô ấy, nói bọn họ là súc sinh còn không bằng.
Sở Duyệt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thiết bị theo dõi bốn phía, đèn của những thiết bị theo dõi đó lần lượt tắt ngúm.
Ngay sau đó, cô chĩa khẩu súng gây mê trong tay vào bốn người vừa bước ra khỏi hành lang rồi lần lượt bóp cò.
Đám người còn không kịp phản ứng lại, liền ngã xuống mặt đất.
- Huấn luyện viên Giang, ra ngoài thay quần áo!
Sở Duyệt hô lên xong, liền bước ra ngoài không quay đầu lại, cô sẽ dọn dẹp cái căn cứ thực nghiệm này!!
Khi mới đến đây, cô chỉ nghĩ đến việc lấy năng lượng và tìm cách rời đi, nhưng bây giờ cô đã thay đổi quyết định.
Cái căn cứ thực nghiệm này căn bản không nên tiếp tục tồn tại, nó nên đi theo giám đốc của nó, đi chết đi!