Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 279 - Chương 279 - Đường Lui

Chương 279 - Đường lui
Chương 279 - Đường lui

Tầng thứ hai của căn cứ thực nghiệm phải cao ít nhất 5 mét, không gian rất lớn, cách bố trí hoàn toàn khác với lầu 1 và lầu 4.

Từ thang máy đi ra là một đại sảnh, bên trong có một số dụng cụ không biết dùng để làm gì, có mấy nhân viên nghiên cứu đang đứng trước những dụng cụ đó, giống như đang thảo luận gì đó.

Một người trong số bọn họ nghe thấy tiếng động ở cửa, liền quay đầu nhìn về phía nhóm người Sở Duyệt, cau mày hỏi:

- Không phải đã nói là gọi hai người lên sao, sao lại có nhiều người tới như vậy?

Trả lời hắn ta, là lưỡi dao gió mà Sở Duyệt ném qua, mấy người đứng cùng hắn ta trong nháy mắt cũng bị lưỡi dao gió lau cổ, ngã xuống mặt đất.

Đám người Giang Thành cũng nhanh chóng tản ra, tránh kinh động những nhân viên nghiên cứu khác ở tầng này, bọn họ đều không nổ súng, mà lựa chọn tiến lên đánh lén yên lặng không tiếng động.

Bọn họ vốn là những quân nhân được tuyển chọn, có thân thủ số 1 số 2 trong quân đội, đối phó với đám người quanh năm không tập luyện này vẫn dư sức.

Một nhân viên nghiên cứu nghe thấy tiếng động kỳ lạ, cảm giác có chút không thích hợp liền đi ra ngoài xem xét, Giang Thành lẻn đến phía sau một dụng cụ gì đó, giống như mãnh hổ chụp mồi, vồ lấy hắn ta, lúc hắn ta còn chưa kịp hét lên đã dùng tay vặn gãy cổ hắn.

Rất nhanh toàn bộ nhân viên nghiên cứu trong đại sảnh đều đã bị giải quyết sạch sẽ, mọi người chia nhau tiến vào những căn phòng thí nghiệm đang đóng cửa.

……

Sở Duyệt đã nắm được đại khái về bố cục và phân bố nhân số ở Lầu 2 lầu 3, cũng không gặp phải nhân vật lợi hại gì, hơi lợi hại một chút, bọn họ liền dùng súng, cơ bản có thể giải quyết được.

Cho nên dọn dẹp hai tầng lầu này cũng không mất nhiều thời gian.

Giang Thành đứng trước cửa thang máy, nhìn Sở Duyệt quẹt thẻ mở cửa thang máy, lúc này bọn họ đang chuẩn bị đi xuống lầu 5.

- Không nghĩ tới đám người này lại khinh địch như vậy, lúc đầu tôi còn quyết tâm đi chết,đúng là lo lắng vô ích!

Một người đứng phía sau Giang Thành nhẹ nhàng nói.

- Đúng vậy, trước đó là do chúng ta không chú ý đạp trúng bẫy rập của bọn họ, nếu không chúng ta đã sớm đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy rồi!

Vương Vĩ cũng cười hì hì phụ họa nói.

Giang Thành quay đầu nhìn mấy đội viên đứng phía sau, trận chiến ở lầu hai lầu 3 thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng, thành viên trong đội đều có chút lơi lỏng, nhưng hiện tại không phải lúc có thể thả lỏng.

- Đừng bất cẩn! Sở dĩ vừa rồi chúng ta đánh thuận lợi như vậy là bởi vì Tiểu Duyệt đã xem qua video giám sát, biết địa hình cùng phân bố nhân số nơi này như thế nào, hơn nữa còn có một nguyên nhân rất quan trọng, là bọn họ đều không có phòng bị, chúng ta mới có thể đánh lén thành công.

Giang Thành nói tới đây, liền nhìn các thành viên trong đội thu lại thái đội vui đùa vừa rồi, lại nói tiếp:

- Tiếp đến là lầu 5, không ai biết nơi này như thế nào, cũng không biết có những người nào ở đây, tất cả mọi người phải giữ vững tinh thần, tùy thời duy trì cảnh giác. Rõ chưa?

Các thành viên trong đội đều nhớ rõ, trước đó cũng là vì bất cẩn, mới bị trúng chiêu hôn mê, lúc này Giang Thành vừa nhắc nhở, liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đồng thanh trả lời:

- Rõ!

Sở Duyệt nhìn những người quân nhân phía sau, vừa rồi ở lầu 2, bọn họ phối hợp tương đối ăn ý.

Bất quá, kế tiếp là lầu 5, là một khu vực quan trọng, lúc này bọn họ không hề biết sẽ gặp phải loại đối thủ nào, nên càng phải hết sức thận trọng.

Hơn nữa, càng đi xuống, dị năng của cô càng bị hạn chế.

Dị năng hệ lôi là dị năng có lực sát thương mạnh nhất của cô, ngoại trừ lúc ở lầu 4, bởi vì sợ quần áo bảo hộ dính máu không thể lột xuống, cho nên cô mới dùng súng gây mê, sau đó bổ vài đạo lôi điện ở bên ngoài, lúc này cũng không dám dùng lại chiêu này.

Hiện tại bọn họ đang ở dưới lòng đất hơn một nghìn mét, vạn nhất không cẩn thận làm cháy hỏng mạch điện nơi này, không những không có đèn, nhìn sẽ bất tiện, càng quan trọng hơn là nếu hệ thống thông gió ngừng hoạt động, ngay cả khi bọn họ có thể trốn thoát, thì những người ở lầu 4 kia, có thể sẽ bị ngạt thở mà chết ở đây.

Cửa thang máy rất nhanh đã mở ra, mọi người đi vào thang máy, bắt đầu xuất phát đi xuống lầu 5.

Sau khi đám người Giang Thành đi vào thang máy, đều đứng ở phía trước Sở Duyệt, bảo vệ cô ở tận bên trong cùng của thang máy.

Tuy Sở Duyệt lợi hại hơn bọn họ một chút, nhưng bọn họ cũng không thể để một cô gái nhỏ xông vào nguy hiểm đầu tiên trong mỗi lần hành động được.

Sở Duyệt nhìn bóng dáng đám người trước mặt, tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

- Căn cứ thực nghiệm này chia làm hai phần: trên mặt đất và dưới lòng đất. Phần trên mặt đất là nơi mọi người bị bắt lại, mọi thứ phía trên đều là cờ hiệu của căn cứ này, nhưng thực tế lại là một cái bẫy.

Giọng nói của Sở Duyệt vang lên từ phía trong cùng của thang máy, đám người Giang Thành còn chưa biết về tình hình trong căn cứ thực nghiệm, vừa rồi lúc cô ở lầu 2 lầu 3 cũng chỉ nói cho bọn họ biết đại khái về phân bổ nhân sự ở đó, chưa kịp nói những thứ khác cho bọn họ.

Nếu lầu 5 này quá nguy hiểm, cô cảm thấy bọn họ vẫn cần phải biết một số tình huống cơ bản của căn cứ này, để nếu đánh không lại thì chạy, lúc trốn ít nhất cũng có thể tìm được phương hướng.

Thấy mọi người đang quay đầu nhìn mình, mà thang máy đã xuống đến lầu 4, Sở Duyệt liền dùng tốc độ cực nhanh, nói:

- Có một đường hầm nối liền phần trên mặt đất với phần dưới lòng đất, có xe con chuyên dụng để vận chuyển đồ vật qua lại. Ở cửa có người canh gác, hình như không thể mở cửa từ bên ngoài, chỉ có người bên trong dùng thẻ chứng minh thân phận mới có thể mở ra.

Sở Duyệt vừa nói vừa lấy thẻ của giáo sư Vu và Hàn Định từ trong túi ra, giao cho hai đội viên đứng bên cạnh cô.

Thẻ của nhân viên bình thường có thể sẽ không mở được cửa, nhưng thẻ của hai người này nhất định có thể.

Đám người Giang Thành nghiêm túc lắng nghe, hiện tại bọn họ mới hiểu được, lúc này bọn họ mới ý thức được bản thân không còn ở vị trí lúc bọn họ tiến vào nữa, mà sau khi bị gây mê,đã bị chuyển đến căn cứ ngầm.

Phát thẻ xong, Sở Duyệt nói tiếp:

- Có một lối vào ẩn dưới lòng đất, nhưng tôi không tìm thấy. Tôi tự đào một cái động trên núi để tiến vào, cửa động nằm trong đường hầm cách lối vào khoảng bốn đến năm trăm mét, trên vách động có một chỗ bê tông mỏng, nhấc nó ra, sẽ có một cái động đủ cho một người chui vào..

Vương Vĩ cau mày nhìn Sở Duyệt nói ra những lời này, trong lòng càng thêm bất an, hỏi Sở Duyệt:

- Em gái Tiểu Duyệt, tình huống phía dưới, có phải rất không lạc quan hay không a?

Sở Duyệt khẽ cười cười, làm bầu không khí thoải mái hơn một chút:

- Có lẽ không nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ là nói trước đường lui cho mọi người, miễn cho đến lúc cần lại không tìm thấy. Bộ phận trong lòng đất không chỉ có bảy tầng, phía dưới lầu bảy còn có bốn tầng, có lẽ có rất nhiều người trong căn cứ không biết về mấy tầng này, bên trong có cái gì, không ai biết được, cho nên kế tiếp chúng ta phải chuẩn bị cho một trận chiến ác liệt.

Sở Duyệt mới vừa nói xong, thang máy đã tới lầu 5, Giang Thành thu lại những điều muốn hỏi vào trong cổ họng, quay đầu lại tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm cửa thang máy.

Nếu dưới này quá nguy hiểm, vậy hãy để hắn đối mặt trước.

Bình Luận (0)
Comment