Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285 - Lên Trời Xuống Đất

Chương 285 - Lên trời xuống đất
Chương 285 - Lên trời xuống đất

Hầu hết cửa hai bên hành lang đều đang mở, nhưng bên trong không có ai.

Giang Thành dẫn người đi tìm kiếm từng phòng, nhưng không thấy ai.

Trong phòng có rất nhiều loại dụng cụ, thiết bị, thoạt nhìn đều có vẻ cao cấp nhưng bọn họ không hiểu chúng dùng để làm gì.

Một số thiết bị trong phòng còn đang hoạt động, có vẻ như là những người này nghe thấy động tĩnh đã vội chạy đến phòng điều khiển để hỗ trợ.

Sở Duyệt không đi đám mọi người lục soát các phòng, một mình cô chậm rãi đi dọc theo hành lang, mở một căn phòng trống rồi bước vào.

Trên cửa phòng này có ghi là Phòng quan sát, trong phòng có mấy cái giường nhỏ và hai hàng ghế, hình như đã lâu không có người ở, trên ghế đã phủ một lớp bụi.

Sở Duyệt nhìn quanh phòng, cô phát hiện trên bức tường cạnh chiếc giường nhỏ có rất nhiều vết xước sâu, toàn bộ bức tường bị cào đến nỗi vách tường gần như bị xuyên thủng.

Cô đến gần để nhìn kỹ hơn, thế nhưng lại phát hiện ra dấu vết dị năng được sử dụng.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một thành viên trong đội mà Sở Duyệt không quen biết đang đứng ở cửa gọi cô:

- Em gái Tiểu Duyệt, em ở chỗ này a, mau ra đây, phía trước chỉ còn lại một phòng thôi.

Một mình Sở Duyệt đi vào căn phòng này là bởi vì cô muốn trở về không gian tìm mục ca, cô cảm thấy mục ca chắc hẳn sẽ biết chuyện gì đã xảy ra với những thây khô kia.

Nhưng hiện tại cô chỉ có thể nhìn người kia, rồi đành gật đầu đi theo hắn ra cửa.

Được rồi, chờ một chút lại tìm cơ hội khác!

Sở Duyệt đi phía sau mọi người, im lặng cắn răng, vẫn là ở một mình mà tự do tại hơn a.

Cuối hành lang, là một căn phòng giám sát, từ đây có thể nhìn toàn bộ lầu 5, thấy mọi ngóc ngách, chẳng qua hiện tại đã có rất nhiều màn hình biến thành màu lam.

Đáng tiếc nơi này chỉ giám sát lầu 5, xem ra bắt đầu từ lầu 5, mỗi tầng đều có phòng phụ trách giám sát riêng.

Trong phòng không có người, nhưng cửa bên kia của phòng giám sát lại mở.

Giang Thành đi tới cửa nhìn ra ngoài, sau đó sắc mặt tối sầm.

Từ phòng giám sát nhìn ra ngoài, xuất hiện ở trước mắt mọi người chính là hành lang bằng kính pha lê trong suốt mà bọn họ đã nhìn thấy khi mới bước vào, cửa phòng giám sát này nằm ở phía bên kia hành lang.

Cửa phòng giám sát là một cánh cửa ẩn được gắn vào tường, bên ngoài không có tay cầm hay bất cứ thứ gì tương tự, trừ khi nhìn kỹ, nếu không sẽ không thể phân biệt được..

Đám người đều nhịn không được khẽ run lên, hóa ta phòng điều khiển lại gần cửa như vậy, trước đó hẳn là bọn họ tiến vào không bao lâu liền bị phát hiện nên mới bị những người đó nhét vào bẫy thây khô.

Nếu không phải Sở Duyệt mở một lối trong phòng điều khiển thì hôm nay bọn họ đã rơi vào đống thây khô!

Giang Thành đi đến chỗ Sở Duyệt thương lượng với cô:

- Tiểu Duyệt, có lẽ đã có người từ phòng điều khiển này chạy ra, hơn nữa những người này khẳng định đã thông báo cho những người khác trong căn cứ thực nghiệm, cho nên kế tiếp, chúng ta có thể phải đánh một trận đánh ác liệt. Nhưng chúng ta không còn nhiều đạn, ra khỏi đây, phải tìm cách bổ sung thêm đạn.

Vương Vĩ đang đi bên cạnh cũng vội gật đầu, trước đó bọn họ đã nhặt tất cả vũ khí có thể nhặt được, nhưng những người này chủ yếu là sử dụng súng gây mê, hoặc súng năng lượng, không có ai trong số bọn họ là dùng vũ khí thực sự.

Thứ này có rất nhiều khuyết điểm, đạn không nhiều, lực sát thương cũng không lớn, nếu thực sự muốn đánh nhau thì nhất định phải là súng thật!

Vì sao vận khí của bọn họ không bằng em gái Tiểu Duyệt, có thể nhặt được chút vũ khí hỏa lực thật a.

Tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng này đó cũng coi như là vũ khí, hiện tại trên người bọn họ hiện tại đều vác vài chiếc.

Sở Duyệt gật gật đầu, vấn đề Giang Thành nói cô cũng đã nghĩ đến, không chỉ có phần dưới lòng đất của căn cứ này, có lẽ hiện tại ngay cả đám người trên mặt đất đều đã biết sự tồn tại của bọn họ.

Có lẽ hiện tại bọn họ chỉ cần bước chân ra khỏi lầu 5 này, thứ chờ đợi bọn họ ở ngoài cửa chính là thiên la địa võng mà căn cứ thực nghiệm này bày ra.

Sở Duyệt vừa lấy mấy băng đạn từ trong túi ra, vừa nói với Giang Thành:

- Đây là băng đạn em nhặt được lúc trước, không có nhiều, mọi người dùng dùng trước. Chúng ta không thể đi ra ngoài theo lối này, không biết chừng bên ngoài đã có sẵn bẫy rập đang chờ chúng ta, phải nghĩ biện pháp để tìm một lối ra khác.

Sở Duyệt nói xong liền không nói gì nữa, mím môi, trong đầu liền nghĩ cách.

Nếu đám người ở lầu 5 chạy trốn ra ngoài, muốn nói với những người khác trong căn cứ thực nghiệm về tung tích của bọn họ, vậy thì người mà bọn họ có khả năng tìm đến nhất chính là đám người ở lầu 6.

Mà người phía trên mặt đất nhận được tin tức, cho dù muốn xuống ngay lập tức, cũng vẫn phải đi xuống đường hầm trước, sau đó đợi người trong căn cứ mở cửa mới có thể đi vào.

Sở Duyệt tính toán thời gian, đoán chừng bọn họ không thể chạy ra ngoài nhanh như vậy để tìm cứu viện.

Nhưng nếu bọn họ cứ vậy mà đi ra ngoài, khẳng định là không được, người trong căn cứ thực nghiệm này, giỏi nhất nhất là chơi trò bắt ba ba trong rọ, nói không chừng đã đặt một loại bẫy nào đó ở cửa rồi.

Nhưng nếu bọn họ không đi ra từ cửa thì sao?

Ánh mắt Sở Duyệt bỗng nhiên sáng lên, ánh mắt đảo qua bốn bức tường, không biết nếu phá bức tường này ra, phía sau sẽ là cái gì?

Xem ra không được, Sở Duyệt lại nhìn bốn phía, chậm rãi lắc đầu, phủ định ý nghĩ của chính mình.

Căn cứ thực nghiệm này được xây dựng trong lòng đất, nhìn thiết kế hành lang hình vòng tròn, có lẽ phía sau những bức tường này là vách núi.

Đám người Giang Thành cũng cau mày nghĩ cách, toàn bộ lầu 5 này đều được thiết kế kín mít, bên ngoài cánh cửa này đang có người phục kích, bọn họ vừa đi ra ngoài là chui đầu vô lưới, mà không mở cửa đi ra ngoài, sớm hay muộn cũng sẽ bị vây chết ở chỗ này.

Cho dù có liều mạng lao ra ngoài, cũng chưa chắc có thể đánh một trận thống khoái với bọn họ.

Lúc ở trên mặt đất, bọn họ được trang bị đầy đủ như vậy, nhưng đám người đó lại xuất quỷ nhập thần, bọn họ căn bản không biết mình bị vây khốn như thế nào.

- Đội trưởng, nếu không chúng ta trực tiếp lao ra đi, xử lý một cái là một cái, ta còn không tin, chúng ta nhiều người như vậy, liền một cái đều hướng không ra đi! Dù sao ta tin tưởng, Tiểu Duyệt muội tử khẳng định là có thể đi ra ngoài!”

Vương Vĩ bực bội bới bới tóc, bọn họ ở đây do dự lâu như vậy, ngay cả bên ngoài có người mai phục hay không cũng không biết, vạn nhất những người đó căn bản không hề canh giữ ở cửa thì sao, bọn họ ở chỗ này lo lắng vô ích nửa ngày sao?

Giang Thành trở tay gõ đầu hắn một cái, trầm giọng nói:

- Nếu có người xông vào căn cứ của chúng ta, cậu biết bọn họ đều bị nhốt trong một phòng, vậy cậu có muốn canh ở cửa chờ giết sạch bọn họ hay không?

- Cũng đúng. Bất quá nếu bọn họ thật sự canh ở cửa, chúng ta phải đi ra ngoài thế nào, chẳng lẽ muốn lên trời xuống đất sao?

Vương Vĩ sờ sờ đầu bị Giang Thành đau, ngồi xổm trên mặt đất lẩm bẩm nói.

- Lên trời xuống đất?

Sở Duyệt liếc mắt nhìn Vương Vĩ một cái, ánh mắt nhìn xuống mặt đất phía dưới.

Đúng vậy! Còn có thể xuống đất a!

Tại sao cô không nghĩ đến điều đó?

Nếu cô đào một cái hố trên mặt đất, đi thẳng từ lầu 5 xuống lầu 6, chẳng những không bị người bên ngoài chặn đường mà còn có thể đi vòng qua sau lưng bọn họ, đánh bọn họ trở tay không kịp.

Bình Luận (0)
Comment