- Để lại hai người canh cửa, những người khác cùng tôi trở về xem thử, bên kia có chút không thích hợp.
Sở Duyệt vừa nói, vừa chạy nhanh về phía cái lỗ trên tường pha lê.
Nghe Sở Duyệt nói xong, lúc này các thành viên trong đội mới chú ý tới phía sau có người không theo kịp, chỉ để lại hai người canh cửa, những người khác đều đi theo Sở Duyệt chạy tới chỗ bức tường pha lê.
Sở Duyệt là người đầu tiên chạy tới chỗ cái lỗ trên tường, cô nhìn xuống, trái tim như muốn vọt lên.
Lúc này, có hai người cùng mấy thây không đang treo lủng lẳng trên dây như châu chấu.
Chân của Giang Thành mắc ở mép lỗ trên vách tường, cả người bị treo ngược trên tường, hai tay gắt gao kéo Nghiêm Khắc phía dưới.
Vẻ mặt của Nghiêm Khắc thập phần thống khổ, hắn cắn răng, cố sức nói với Giang Thành:
- Đội…… Trường, buông…… Tay! Mặc kệ…… tôi! Nhớ…… giúp tôi chăm sóc... em gái tôi!
Dưới chân hắn, có một đám thây khô đang vây quanh, một con thây khô cao hơn những thây khô khác rất nhiều, đôi tay đen sạm khô héo của hắn ta nắm chặt lấy chân trái của Nghiêm Khắc.
Vừa rồi Nghiêm Khắc cùng Vương Vĩ đi cuối cùng ngăn cản đám thây khô vây quanh phía sau, chờ đến khi tất cả mọi người leo lên, Giang Thành bảo hai người lên bọn họ, Vương Vĩ không nói hai lời liền leo lên trên.
Nhưng Nghiêm Khắc lại để Giang Thành leo lên trước, hắn là đội trưởng một phân đội nhỏ của căn cứ Cách Kỳ này.
Khi nhận nhiệm vụ, căn cứ trưởng Diệp đã gọi riêng hắn vào, rồi nói với hắn, Giang Thành và Vương Vĩ là người của viện sĩ long, đồng thời bảo hắn trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, phải tận lực che chở bọn họ.
Giang Thành thấy Nghiêm Khắc thật sự muốn để hắn đi lên trước, cũng không dây dưa, túm chặt dây thừng leo lên trên, chờ đến khi hắn leo lên tới phía trên, Nghiêm Khắc mới giữ chặt dây thừng leo lên.
Nhưng hắn vừa leo lên được một khoảng, thây khô đã vây tới, vốn dĩ hắn đã leo qua khỏi tầm với của đám thây khô.
Nhưng trong đám thây khô có một con cao lớn hơn những con khác, không biết nó làm như thế nào, bỗng nhiên nhảy dựng lên, một phen liền bắt được chân hắn, dùng sức kéo hắn xuống.
Nghiêm Khắc dùng sức nắm lấy dây thừng, nhưng sức lực phía dưới lại lớn hơn sức tay của hắn rất nhiều, mặc dù bàn tay đã bị mài đến bật máu, nhưng cả người vẫn bị kéo xuống từng chút một.
Giang Thành đã leo lên trên, quay đầu chuẩn bị tiếp ứng liền nhìn thấy hắn bị thây khô bắt được, vội vàng duỗi tay kéo hắn lên, nhưng cho dù Giang Thành đã vươn hơn nửa thân mình xuống, nhưng tay hans vẫn cách Nghiêm Khắc một khoảng.
Mắt thấy Nghiêm Khắc đã bắt đầu bị kéo xuống, trong lòng Giang Thành quýnh lên, tay chống một cái, cả người treo ngược trên tường, vươn tay tóm lấy cánh tay của Nghiêm Khắc, dùng sức túm hắn lên trên.
Nghiêm Khắc được Giang Thành kéo lại, không tiếp tục bị kéo xuống nữa, nhưng thây khô phía dưới có sức lực không nhỏ, cả người Nghiêm Khắc giống như bị hai lực đạo dùng sức kéo, cảm giác tựa như sắp bị xé rách, đau đến mức khiến hắn hét không thành tiếng.
Sau khi Giang Thành túm được Nghiêm Khắc, ngay lập tức ý thức được đám thây khô phía dưới có mạnh hơn bọn họ rất nhiều, hắn vội vàng gân cổ lên hét lên, muốn gọi người phía trên tới hỗ trợ.
Nhưng tiếng hét của hắn phải xuyên qua một lớn cửa kính, mặc dù có một cái lỗ trên cửa, nhưng truyền vào đến bên trong phòng điều khiển đã biến thành rất nhỏ, hơn nữa người bên trong đều đang phải đánh lộn với đám nhân viên nghiên cứu còn sót lại, cho nên không ai nghe được tiếng la của Giang Thành.
Lúc Giang Thành cũng sắp kiệt sức, cánh tay đang túm chặt Nghiêm Khắc cũng dần dần thoát lực, hắn treo ngược ở đó, dùng giọng khàn khàn động viên Nghiêm Khắc:
- Đừng vô nghĩa, cố gắng chống đỡ cho tôi, cậu có nghe hay không? Nếu cậu dám từ bỏ, lão tử tuyệt đối sẽ không đi tìm em gái cậu, cho dù tôi nhìn thấy có người khinh dễ em gái cậu, tôi cũng sẽ không quản! Em gái của mình, tự mình sống sót trở về mà chăm sóc.
Nói hết lời mấy lời tàn nhẫn, Giang Thành hơi hơi ngẩng,hướng về phía phòng điều khiển mà hét lớn:
- Tiểu Duyệt! Vương Vĩ! Giúp một tay a ——! Vương Vĩ, mẹ nó lỗ tai cậu điếc sao? Mau trở về giúp lão tử a ——
- Tới tới! Đội trưởng kiên trì, tôi tới giúp anh liền.!
Vương Vĩ vừa trả lời, vừa ngồi thụp trên mặt đất, nắm lấy chân Giang Thành kéo chân hắn lên.
Giang Thành treo chân trên mép kính, đau thấu xương, cũng may Sở Duyệt thu kính pha lê vào không gian, mép kính rất gọn gàng, nếu không chân hắn đã bị ma sát đến mòn từ lâu rồi.
Sở Duyệt nhìn các thành viên trong đội lần lượt nhào xuống trên mặt đất, túm chân Giang Thành, kéo Giang Thành, có người lại treo ngược xuống giống hắn, kéo người lên.
Nhưng vài người lôi kéo một người như vậy, vẻ mặt Nghiêm Khắc ngược lại càng thêm thống khổ, miệng bị cắn đến chảy máu.
Sở Duyệt nhìn đám thây khô phía dưới, thứ này quá lợi hại, bị mấy người lôi kéo như thế này, quả thực giống như bị tra tấn, khổ hình ngũ mã phanh thây.
Vấn đề căn bản, vẫn phải giải quyết con thây khô đang giữ chặt Nghiêm Khắc.
Nghĩ đến đây, lưỡi dao gió của Sở Duyệt đã bay ra ngoài, bay xuống chém vào cánh tay thây khô đang bắt lấy chân Nghiêm Khắc.
Không nghĩ tới cánh tay của con thây khô này bỗng nhiên trở nên co giãn, lưỡi dao gió chém vào một đao mà không thể chém đứt nó.
Sở Duyệt bỗng nhiên nhíu mày, trong thời gian ngắn như vậy mà đám thây khô đã xuất hiện khác lạ.
Sau khi lưỡi dao gió lại dùng toàn lực chém xuống một đao, cuối cùng cũng chém đứt bàn tay của con thây khô kia, Nghiêm Khắc chỉ cảm thấy dưới chân buông lỏng, cả người lập tức được mọi người kéo lên.
Đám người vây quanh kiểm tra toàn thân hắn một chút, thấy hắn không có gì vấn đề lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Duyệt duỗi tay kéo Giang Thành, chỉ vào đám thây khô phía dưới rồi nói với hắn:
- Huấn luyện viên Giang, đám thây khô phía dưới hình như càng ngày càng lợi hại, chúng ta không thể cứ để bọn nó ở đó, bằng không sau này không biết nó sẽ biến thành thứ gì.
Sắc mặt Giang Thành vẫn có chút đỏ, hắn bị treo ngược hồi lâu, lại dùng lực quá nhiều, trong mắt có chút sung huyết đỏ ngầu.
Bọn họ vẫn luôn đối phó với đám thây khô ở phía bên dưới, vì vậy cũng cảm giác được đám thây khô có biến hóa, hắn nhìn thoáng qua đám thây khô kia, quay đầu nói với Sở Duyệt:
- Chúng ta cũng cảm giác được, thứ này không những mạnh mẽ có sức lực lớn, động tác cũng càng lúc càng nhanh, Nghiêm Khắc nói vừa rồi khi bị thứ kia nắm túm chân, nó còn biết nhảy lên. Thứ này quả thực còn lợi hại hơn tang thi biến dị một chút, nếu không thì Chúng ta đốt chúng đi?
Sở Duyệt gật gật đầu, đây cũng là một biện pháp tốt, thứ này nói là tang thi lại không phải tang thi, cũng không biết người như thế nào lại bị biến thành thế này.
Phía dưới vẫn còn rất nhiều thây khô chưa được thả ra, mọi người nghiên cứu thiết bị trong phòng điều khiển một chút, thả hết những thây khô chưa được thả ra.
Chờ bọn chúng biến thành thây khô, đám người Giang Thành lại dùng tiếng động dẫn dụ bọn chúng đi đến trước cửa phòng điều khiển, Sở Duyệt ngưng tụ một lôi cầu rồi thả xuống, đốt tất cả thành than cốc.
Có mấy cái thây khô không nghe sai sử, khắp nơi loạn để lộ rớt, cũng bị lưỡi dao gió bổ cái đao.
Mọi người nhìn đám thây khô cháy đen đầy trên mặt đất, trong lòng đều tràn ngập phẫn nộ, bọn họ phải diệt cái căn cứ thực nghiệm vô nhân tính này, ở đây nhìn khắp nơi đều là những thí nghiệm vô nhân đạo như vậy, nơi này quả thực còn đáng sợ hơn địa ngục.
Bọn họ lại còn muốn hợp tác cùng chính phủ, làm chính phủ ra mặt tìm thực nghiệm thể đạt yêu cầu cho bọn hắn, nếu hợp tác đạt thành, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu tao ương!
Xử lý xong đám thây khô, mọi người thu lại tâm tình, xoay người mở cửa phòng điều khiển, đi vào một hành lang.