Sở Duyệt canh giữ ở cửa động trên tường pha lê, thả từ trong không gian ra một cái tủ đông giữ tươi hai cửa, che trước mặt mình, đồng thời huy động lưỡi dao gió đánh trả công kích của đám người nhân viên nghiên cứu kia.
Phía sau tủ đông giữ tươi phát ra tiếng “Leng keng” dày đặc, rất nhanh ở mặt ngoài của tủ đông đã được bao trùm một tầng điện lưu, ngẫu nhiên còn có điện quang lập loè trên tấm sắt của tủ đông.
Hai tay Sở Duyệt đặt trên tủ đông, cảm nhận dòng điện lưu xuyên qua bàn tay, lạnh lùng cười.
Đám nhân viên nghiên cứu có lẽ nghĩ rằng tủ đông phần lớn làm bằng kim loại, dùng đạn năng lượng bắn vào nó, có thể khiến Sở Duyệt trốn phía sau bị giật choáng hoặc là đã chết.
Nhưng hiện tại Sở Duyệt được những luồng điện quang này tẩm bổ, rất có tinh thần, cô không sợ chết mà nhoài người ra từ phía sau tủ đông, lặng lẽ nhặt những viên đạn năng lượng được bắn rớt lung tung khắp nơi trên mặt đất, rồi ném trở lại.
Hiện tại tinh thần lực của cô bị áp chế, không biết những người kia trốn ở đâu, lưỡi dao gió cũng chỉ có thể giải quyết người nào nhô đầu ra.
Nhưng đạn năng lượng thì khác, đám nhân viên nghiên cứu kia có thể nghĩ đến Sở Duyệt trốn phía sau tủ đông làm bằng kim loại, nhưng bọn hắn trốn phía sau đó dụng cụ kia không phải kim loại sao?
Đạn năng lượng bị ném ngược trở về, gần như ngay lập tức truyền điện tới những thiết bị dụng cụ mà mấy người nhân viên nghiên cứu ẩn náu, trên các dụng cụ bắt đầu có những tia lửa điện kêu "lách tách", mấy nhân viên nghiên cứu trốn phía sau đám thiết bị đều run rẩy ngã xuống mặt đất.
Khi mấy nhân viên nghiên cứu kia ngã xuống đất, công kích nhằm vào Sở Duyệt tạm thời ngừng lại, lúc này Sở Duyệt mới có thời gian quay đầu nhìn thoáng qua đám người Giang Thành đám phía dưới.
Đám người Giang Thành vừa chiến đấu vừa rút lui về phía phòng điều khiển, lúc nhìn thấy Sở Duyệt ném dây thừng xuống, bọn họ tăng tốc độ, rút lui về phía sợi dây đang buông xuống.
Nhưng đám thây khô ban đầu được điều khiển để bao quanh bọn họ theo hình bán nguyệt, đột nhiên không biết vì lý do gì, tất cả thây khô bắt đầu rối loạn đội hình, lung tung lao về phía bọn họ.
Lối tới phòng điều khiển đã bị hơn hai chục thây khô chặn lại, nếu đám người Giang Thành muốn đi qua, bọn họ phải tập trung hỏa lực để diệt trừ thây khô ở nơi đó, trước khi đám thây khô phía sau vây tới.
- Nghiêm Khắc, Vương Vĩ, hai người bảo vệ phòng tuyến phía sau, những người khác, tập trung hỏa lực với tôi cùng mở một lối ở bên này.
Giang Thành nói xong, liền cầm súng lao về phía đám thây khô đang chặn đường, họng súng nhắm ngay vào đầu nó.
Đám thây khô này tuy không cắn người như tang thi, nhưng đạn bắn vào cơ thể chúng cũng giống như bắn vào tang thi, hoàn toàn không thể ngăn cản khả năng di chuyển của chúng.
Chỉ có bắn vào đầu chúng nó, đập vỡ hoặc trực tiếp chặt nó xuống, mới có thể làm chúng nó mất kiểm soát tay chân, ngã xuống mặt đất không bò dậy được.
Mấy thứ này rất mạnh, một khi bị chúng bắt được thì rất khó có thể trốn thoát.
Vừa rồi có một thành viên trong đội bị thây khô bắt được, thiếu chút nữa đã bị nó xé rách cánh tay, nếu không phải Giang Thành kịp thời chặt bỏ cánh tay của thây khô, có lẽ lúc này đội viên kia đã biến thành con gà bị xé tay.
Vì vậy lúc này mọi người chọn cách nổ súng công kích thây khô từ xa, cố gắng tránh tiếp xúc thân mật với nó.
Nhưng súng đạn có hạn, cho dù bọn họ sử dụng tiết kiệm cũng không còn nhiều đạn lắm.
Phải nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của đám thây khô càng sớm càng tốt, leo lên sợi dây thừng bò vào phòng điều khiển, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi đám thây khô này.
Cũng không biết đám người trong căn cứ thực nghiệm này nghiên cứu mấy thứ này để làm gì, nhìn số lượng ở đây, chẳng lẽ bọn họ còn muốn tạo ra một đội quân thây khô sao?
Mọi người tập trung hỏa lực, mở ra một một lỗ hổng giữa đám thây khô dọc theo bức tường pha lê, cuối cùng vọt tới chỗ phía dưới sợi dây thừng, Giang Thành vội vàng để từng người trong đội leo lên.
Bọn họ đều được huấn luyện chuyên nghiệp khi leo dây, không cần tốn nhiều sức đã leo lên được, độ cao gần bốn mét chỉ mất vài giây đã leo lên tới.
Khi Sở Duyệt quay đầu nhìn xuống, người thứ nhất đã bắt đầu leo lên được nửa đường.
Đúng lúc này, một sợi dây leo từ phía sau tủ đông lặng lẽ vươn ra, muốn quấn lấy chân Sở Duyệt.
Sở Nguyệt cảm thấy trên chân có gì đó không thích hợp, vội cúi đầu nhìn, dây leo đột nhiên siết chặt, đồng thời đầu bên kia của dây leo cũng dùng lực, Sở Duyệt đột nhiên không kịp phòng bị, suýt chút nữa bị đã kéo ngã ngửa trên mặt đất
Cũng may cô kịp thời túm lấy tủ đông, nhưng lực đạo trên sợi dây leo cũng rất lớn, “Phanh” một tiếng, tủ đông bị hất đổ xuống đất.
Sở Duyệt cũng ngã xuống đất theo, cô nhíu mày nhìn tủ đông đổ ụp trên đất.
Cái tủ đông hai cửa này cao gần hai mét, rộng hơn một mét, vừa lúc có thể bịt kín lỗ thủng trên vách tường pha lê một cách hoàn hảo.
Nhưng lúc này tủ đông đổ xuống, độ cao chỉ hơn 1 mét một chút, nếu như vậy, bất cứ ai vừa leo lên tới cửa động trên vách tường, ngay lập tức sẽ lọt vào phạm vi công kích đám người ở đối diện.
Mắt thấy người đầu tiên đã sắp bò lên tới, Sở Duyệt vừa nghĩ cách, vừa dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn dây leo kia.
Khi ánh mắt cô vừa lướt qua sợi dây leo kia, lưỡi dao gió xoay tròn, bay dọc theo dây leo, cắt qua cổ của chủ nhân sợi dây leo.
Nháy mắt cổ của chủ nhân sợi dây leo đã bị cắt rớt một nửa, máu tươi phun ra, hai mắt trừng lớn ngã xuống mặt đất.
Chủ nhân vừa chết, lực kéo trên dây leo liền biến mất, Sở Duyệt đá rớt sợi dây leo đang quấn quanh chân mình, “bịch” một tiếng,cô lại đặt thêm hai cái giá lúc trước để những bình đựng dịch dị năng, ra phía trước tủ đông.
Cái giá này rất chắc chắn, tuy có khe hở, nhưng đều không lớn, có tủ đông ở phía trước, vẫn có thể ngăn cản công kích của mấy tên nhân viên nghiên cứu kia.
Làm xong công tác phòng ngự phía trước, Sở Duyệt quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một người bò lên đến cửa lỗ, Sở Duyệt duỗi tay kéo hắn lên, ý bảo hắn trốn qua một bên.
Ngay sau đó một đám lần lượt leo lên, trong chốc lát đã có 7 8 người leo lên được phía trên.
Sở Duyệt nhìn đám người chen chúc phía sau tủ đông, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, may mắn là tủ đông đổ xuống, nếu không lúc này đã không đủ chỗ cho nhiều người như vậy.
Thấy càng ngày càng có nhiều người leo lên trên này, mấy nghiên cứu viên còn sót lại trong phòng điều khiển tự biết mình không phải đối thủ của bọn họ, liền lặng lẽ rút lui về phía sau, muốn chạy trốn ra khỏi phòng.
Nhưng sao Sở Duyệt có thể để bọn họ chạy thoát, mang theo vài người, dùng những thiết bị trong phòng điều khiển làm yểm hộ, đánh bọc về phía đám nghiên cứu viên còn dư lại.
Sở Duyệt điều khiển lưỡi dao gió xông về phía trước, rất nhanh người trong phòng điều khiển bị xử lý sạch sẽ, mọi người lục soát xong lại tập trung ở cửa.
Nhưng bỗng nhiên Sở Duyệt lại quay đầu, nhìn thoáng qua cái lỗ trên tường pha lê.
Có hai người chưa lên, nhưng đã qua hồi lâu mà vẫn không thấy có người leo lên.
Vừa rồi rõ ràng cô đã nhìn thấy Giang Thành leo tới cửa rồi, nhưng lúc này lại không thấy Giang Thành đâu.
Có gì đó không thích hợp, chắc chắn phía dưới đã xảy ra chuyện gì đó!