Đám người Sở Duyệt đã vọt tới phía dưới bức tường pha lê, nhưng bức tường pha lê bên này lại trụi lủi, hoàn toàn không tìm thấy cửa vào phòng điều khiển.
Đám thây khô phía sau đã lần lượt bò dậy, bước chân tập tễnh vây quanh về phía đám người Sở Duyệt.
Sở Duyệt cau mày nhìn về phía đám thây khô, bọn nó giống như đang xếp thành một vòng vây, đi về phía bên này theo quy luật, tuy bước chân cứng đờ, nhưng tốc độ lại không chậm.
Đám thây khô này trông có vẻ đói khát giống như ma cà rồng, có lẽ đám người phía trên kia coi bọn họ như đồ ăn đút cho đám thây khô này.
- Huấn luyện viên Giang, mấy thứ này nhìn qua giống như có tổ chức có kỷ luật, em cảm thấy hẳn là có người đang thao túng chúng nó. Chút nữa mọi người ngăn cản chúng nó, em tìm lối mở cửa, bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta phải giải quyết đám người trong phòng điều khiển trước.
Sở Duyệt sờ sờ tường pha lê phía sau, quay đầu nói với Giang Thành.
Giang Thành nhíu mày nhìn đám thây khô đang vây tới, giống như rối gỗ bị giật dây bước từng bước một đi tới, rất nhanh đã hình thành vòng vây.
Hắn quay đầu nhìn Sở Duyệt hỏi:
- Bức tường pha lê này quá dày, giống như thủy tinh cường lực chống cháy nổ vậy, Tiểu Duyệt, em chắn chắn có thể phá được nó?
Ánh mắt Sở Duyệt hơi hơi lóe lóe, tất nhiên là cô chắc chắn có thể phá vỡ nó, ngay cả bức tường si măng dày mấy chục cm mà cô còn mở ra được mà, không phải sao?
Nhưng cô không dám nói mình rất chắc chắn với đám người Giang Thành bọn họ, không ai có thể bảo đảm mỗi một lần đều sẽ thành công:
- Có tám chín phần đi, em sẽ cố gắng đẩy nhanh một chút.
Giang Thành cau mày cắn răng, hiện tại hắn thực sự tức giận bản thân vô năng, mỗi lần đều để Sở Duyệt xung phong phía trước, hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn mới có tư cách nói với Sở Duyệt, hắn muốn bảo vệ cô.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại chỉ có thể đồng ý với kiến nghị của Sở Duyệt, để cô đi mở một đường sống cho mọi người.
Giang Thành nhìn Sở Duyệt thật sâu, trịnh trọng gật đầu:
- Được, em cẩn thận một chút! Em yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ ngăn cản những thứ này, không cho bất cứ thứ gì lọt qua!
- Mọi người cẩn thận một chút, không biết mấy thứ này có thể cắn người giống như tang thi hay không, cố gắng đừng để bọn họ tới gần.
Sở Duyệt vừa nói, vừa đi men theo góc tường tìm kiến phần tường pha lê sát phòng điều khiển nhất có thể.
Tới rồi phía dưới phòng điều khiển, Sở Duyệt duỗi tay thử, cô vẫn quá lùn, đưa tay lên vẫn còn cách phòng điều khiển hơn một mét.
Này xuống tay không dễ a, cho dù mở được một lối ở vị trí cao nhất mà cô có thể với tới trên bức tường pha lê, cũng không thể chạm tới độ cao của phòng điều khiển.
Sở Duyệt quay đầu lại nhìn đám người Giang Thành, bọn họ đã bắt đầu nổ súng vào đám thây khô, nhưng quá nhiều thây khô, một loạt ngã xuống, phía sau lại có một loạt đi lên.
Nếu môi trường tự nhiên không trở nên khắc nghiệt, Sở Duyệt có lẽ đã nghi ngờ trận tang thi bùng nổ này là do các thí nghiệm ở căn cứ thực nghiệm này gây ra.
Mắt thấy thây khô càng ngày càng gần, đám người Giang Thành sắp không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Để leo lên được vị trí cao như vậy, cần phải đặt một vật gì đó cao ít nhất một mét rưỡi trên mặt đất, trong không gian của Sở Duyệt có rất nhiều loại đồ vật này, muốn đồ vật lót không khó.
Nhưng nếu như vậy, đến lúc đó không gian sẽ bị bại lộ, đến lúc đó dù cô có muốn cũng không thể che giấu được nữa.
Nhưng nếu không muốn để lộ không gian, rất khó để vươn đến bằng chiều cao của phòng điều khiển, trừ khi cô có thể bay.
Bất quá, bay, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng!
Sở Duyệt vung tay xuống, tạo thành một cơn lốc nâng hai bên cơ thể cô lên.
Khi cơn lốc xoáy từ từ kéo dài, Sở Duyệt giống như có thêm một đôi cánh, từ từ bay lên khỏi mặt đất, rất nhanh đã đạt đến độ cao của phòng điều khiển.
Ái Thụy Khắc trong phòng điều khiển vốn đang xem màn trình diễn của đám người Giang Thành, chẳng lẽ bọn họ cho rằng dùng súng có thể đối phó được những con rối mà hắn ta đã tỉ mỉ nuôi dưỡng sao?
Đây chính là thành quả nghiên cứu trong mấy năm nay của giáo sư Từ, những con rối này rất lợi hại, không bao giờ biết mệt mỏi, để chúng nó đối phó với đám người kia, còn không xử lý được sao?
Không có ai chú ý tới, vừa rồi Sở Duyệt đã lặng lẽ chạm vào lòng bàn chân của bọn họ.
Sở Duyệt được lốc xoáy do lưỡi dao gió tạo ra nâng cô lên đến ngang tầm cửa sổ bằng kính suốt của phòng điều khiển, liền dừng lại, cô tận lực không thò đầu ra, cố gắng không để đám người phía trên phát hiện ra cô.
Cô vươn tay chạm vào bức tường pha lê, trong lòng ý niệm vừa động, trên tường pha lê liền xuất hiện một cái lỗ lớn nhỏ bằng quả bóng rổ.
Xong! Sở Duyệt khẽ thả lỏng, nhưng cái lỗ này quá nhỏ, muốn vào phải tốn chút sức lực, nên cô liên tục mở cái lỗ ra gấp mấy lần.
- Tiến sĩ, anh xem! Đó là cái gì, hình như là người!
Lúc này cuối cùng người trong phòng điều khiển cũng phát hiện ra cái lỗ lớn đột nhiên xuất hiện ở góc cửa sổ, nhưng từ vị trí của hắn ta sẽ không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, hắn ta liền vội vàng hỏi Ái Thụy Khắc đứng đằng trước.
Ái Thụy Khắc vô cùng thích thú nhìn đám người Giang Thành đang đối phó với đám con rối, nhìn thấy bọn họ sắp bị những con rối bao vây, tâm trạng của hắn ta dường như cũng khá hơn.
Nghe thấy tiếng la của nhân viên nghiên cứu phía sau, hắn ta không kiên nhẫn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Liếc mắt một cái vừa lúc chạm phải ánh mắt Sở Duyệt, cả hai đều giật mình hoảng sợ.
Sở Duyệt nhanh chóng bò ra khỏi cái lỗ chui vào, lăn một vòng trên mặt đất rồi lăn đến dưới chân Ái Thụy Khắc, lòng bàn tay mang theo lôi điện, một tay đã tóm được cẳng chân của Ái Thụy Khắc.
Ái Thụy Khắc còn chưa kịp thốt lên lời đã bị điện của Sở Duyệt giật cho cả người phát run, miệng sùi bọt mép, ngã xuống mặt đất.
Những người khác đều bị sự xuất hiện đột ngột của Sở Duyệt làm cho ngốc lăng một chút, làm thế nào mà người này có thể leo lên được đây?
Sở Duyệt nhân cơ hội này lấy một bó dây leo núi từ trong không gian ra, nhanh chóng thả dây, một đầu quấn quanh một thiết bị trong phòng điều khiển, đầu còn lại ném qua lỗ trên tường kính xuống.
- Huấn luyện viên Giang, nơi này, mau leo lên!
Sở Duyệt gọi xong, canh giữ ở cửa động, quay đầu nhìn về phía mười mấy nhân viên nghiên cứu còn lại trong phòng điều khiển.
Lúc Sở Duyệt lấy ra một bó dây leo núi từ hư không, trong nháy mắt những người trong phòng điều khiển vốn đang giơ tay định công kích cô đều ngây ngẩn cả người.
Hóa ra cô chính là dị năng giả không gian.
Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Sở Duyệt giống như là thấy được một bảo tàng thật lớn, trong ánh mắt hoàn toàn là cuồng nhiệt cùng quyết tâm muốn có được, hoàn toàn quên mất Ái Thụy Khắc vừa mới bị Sở Duyệt chạm vào đã ngã trên mặt đất không chút giãy dụa.
Bọn họ bắt đầu cẩn thận công kích, bọn họ vừa muốn bắt cô, lại sợ dùng sức quá mạnh làm cô bị thương nặng.
Sở Duyệt lại không có mấy băn khoăn, cô giơ tay thu thập mấy mũi kim gây mê đang bắn về phía mình, đồng thời thả lưỡi dao gió ra.
Ba bốn nhân viên nghiên cứu ở đối diện trong nháy mắt liền ngã xuống, lúc này mấy nhân viên nghiên cứu còn lại mới ý thức được, dị năng giả không gian trước mắt không phải thực nghiệm thể mà bọn họ thường nhìn thấy hằng ngày.
Người này, có thể giết bọn họ bất cứ lúc nào!
Tuy bọn họ đều muốn một “số 1” mới, có được dị năng mà họ hằng mơ ước, trở thành một người nắm giữ năng lực siêu nhiên, nhưng nếu mạng không còn, còn muốn siêu năng lực cái gì!
Đám nhân viên nghiên cứu vội càng trốn phía sau những thiết bị trong phòng, dùng đòn sát thủ của mình nhắm về phía Sở Duyệt, hỏa lực tấn công mãnh liệt, hoàn toàn khác với dáng vẻ cẩn thận công kích vừa nãy.