Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306 - Lên Lịch Đánh

Chương 306 - Lên lịch đánh
Chương 306 - Lên lịch đánh

Bởi vì trước đó, lúc dọn dẹp phần còn lại của căn cứ thực nghiệm, đám người dư lại phản kháng kịch liệt, cho nên tạo ra động tĩnh lớn, hấp dẫn mấy loài động vật biến dị ở trong núi tới.

Tuy cuối cùng cũng giải quyết hết đám động vật biến dị, nhưng sau đó tất cả mọi người đều phải cẩn thận hơn.

Cho nên lúc này trong phòng thí nghiệm chỉ bật hai ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ mịt.

Trong ánh sáng mờ ảo, Sở Duyệt nhìn thấy chỗ mắt cá chân của mình có một vật giống như sợi tơ trắng, đang muốn trói chân cô lại, nó đã quấn quanh chân cô được một nửa vòng.

Sở Duyệt vội vàng nhìn về phía Giang Thành ở cửa.

Hắn gác đêm như thế nào a? Thứ này đã vào tận đây trói người mà hắn còn chưa phát hiện.

Ở cửa, Giang Thành cùng Nghiêm Khắc vẫn gác đêm ở đó, nhưng lúc này, nửa thân trên của hai người bọn họ đã bị sợi tơ màu trắng này cuốn kín mít!

Sở Duyệt có chút kinh ngạc, vừa rồi cô ngủ say như chết sao?

Tuy cô có ngủ, nhưng ngủ không sâu, vẫn giữ được vài phần cảnh giác, bất quá vì sao bị tập kích mà cô không cảm giác được gì?

Sở Duyệt lại nhìn bốn phía xung quanh, tất cả người trong đội đều đang ngủ say, trên mặt đất có những sợi tơ màu trắng tung bay qua lại, quấn lên người bọn họ.

Những sợi tơ đó không chỉ quấn lấy người sống, mà cả đống người chết chất trong góc cũng không buông tha.

Thứ này rốt cuộc là gì?

Vì bảo đảm an toàn, tất cả mọi người vẫn mặc áo choàng đen trên người, theo lý thuyết, cho dù là tang thi hay là thực vật biến dị cũng sẽ không tấn công bọn họ mới đúng.

Lúc này tinh thần lực của Sở Duyệt vẫn chưa thể sử dụng, cô không thể lần theo những sợi tơ này để tìm ra chủ nhân của chúng nó, mà chỉ có thể nhìn thấy chúng không ngừng chui vào phòng từ bên ngoài cửa sổ.

Sở Duyệt xoay người ngồi dậy, mặc kệ nó là thứ gì, quan trọng nhất bây giờ là phải kéo Giang Thành cùng Nghiêm Khắc ra khỏi cái kén màu trắng kia, nếu để thứ này cuốn bọn họ vào bên trong, ai biết bọn họ còn có thể hít thở được không?

Bàn tay cô khẽ động, lưỡi dao gió xoay tròn bay về phía Giang Thành cùng Nghiêm Khắc, bay đến nửa đường liền phân thành nhiều lưỡi dao gió nhỏ hơn, chia làm hai hướng, tấn công về phía hai cái kén và về phía những sợi tơ đang bò từ bên ngoài vào.

Lưỡi dao gió cắt vào những sợi tơ trắng kia, nhưng lại không thể cắt đứt được nó ngay lập tức, những sợi tơ trắng này rất dai, hơn nữa chúng còn mang theo một cảm giác dính dính.

Bất quá chỉ cần có thể cắt được, Sở Duyệt tăng tốc độ của lưỡi dao gió, để nó tiếp tục cắt những sợi tơ trắng kia.

Cùng lúc đó, cô nhảy khỏi giường nhỏ, chạy về phía thành viên trong đội nằm gần cô nhất, dùng sức lay người hắn, vừa lay vừa hét:

- Tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại! Có thứ gì đó công kích chúng ta.

Nhưng cô đã lắc mạnh mấy lần, mà người này vẫn không tỉnh lại, sau khi cô buông tay ra, hắn liền ngã xuống dọc theo bức tường.

Nếu không phải lúc vừa rồi cô lay người hắn, xác định hắn vẫn còn hô hấp, Sở Duyệt chắc chắn đã nghi ngờ hắn treo luôn rồi.

Sở Duyệt nhăn mày, bộ dáng này không giống như đang ngủ bình thường a.

Lại lại tiếp tục đi lay vài người, nhưng đều không có ngoại lệ, tất cả bọn họ ngủ say như chết, ngay cả đánh mấy cái tát cái cũng không làm bọn họ tỉnh dậy.

Xem ra bọn họ bị trúng chiêu, khó trách vừa rồi cô lại có cảm giác ngủ say như vậy, hóa ra là bị thứ này mê hoặc mà không biết.

Sở Duyệt có chút không rõ bọn họ hôn mê như thế nào, thậm chí có vài người còn chưa tháo mặt nạ phòng độc ra.

Lúc này lưỡi dao gió đã cắt đứt cái kén bao quanh Giang Thành cùng Nghiêm Khắc, vừa thoát khỏi trói buộc, hai người đồng thời trượt xuống mặt đất như những người khác, trên mặt vẫn còn mang mặt nạ phòng độc.

Sau khi những sợi tơ trắng bị cắt đứt, ngoại trừ một số sợi vẫn còn dính trên người, những sợi rơi xuống đất liền co lại rụt trở về theo đường cũ.

Sở Duyệt muốn đuổi theo xem thử rốt cuộc là thứ gì, nhưng trước mắt cô vẫn còn một đám người đang ngủ say nằm la liệt trên nền nhà, cô không thể đuổi theo, lo lắng nếu mình đuổi theo rồi, chúng nó có thể sử dụng kế dương đông kích tây.

Nhưng cứ chờ ở nơi này cũng không phải cách, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu được thứ đó làm bọn họ hôn mê bằng cách nào?

Thứ này khó lòng phòng bị, vạn nhất cô không chú ý lại bị thứ này làm hôn mê thì phải làm sao?

Sở Duyệt nghĩ nghĩ, lấy từ không gian ra một cái chậu nhỏ, đổ nửa chậu nước, rồi đổ lên mặt từng người trong đội.

Sau khi một đám người bị tạt nước vào mặt, bọn họ cũng đều từ từ tỉnh dậy.

Khi hất đến Giang Thành cùng nghiêm, hai người gần như ngay lập tức bật dậy khỏi mặt đất.

- Tại sao chúng ta lại ngủ quên?

Đầu Nghiêm Khắc vẫn còn đau nhức, hắn giơ tay lau nước trên mặt, nhìn Giang Thành ở đối diện, hỏi.

- Không phải ngủ.

Sắc mặt Giang Thành trầm xuống, đen đến mức có thể ninh ra nước, hắn nhìn những sợi tơ trắng bỗng nhiên xuất hiện trên người mình, rồi nói:

- Có thứ gì đó làm chúng ta hôn mê.

Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Duyệt đang cầm một cái chậu nhỏ đứng bên cạnh, sau đó lại nhìn từng thành viên trong đội một lượt, sau khi xác định tất cả mọi người đều không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Duyệt hỏi:

- Tiểu Duyệt, em biết xảy ra chuyện gì không?

Sở Duyệt lắc đầu, nói hết những gì mình nhìn thấy cho đám người Giang Thành, sau đó nhìn ra ngoài cửa, rồi nói:

- Em nhìn thấy chúng nó rút lui ra bên ngoài, không biết liệu nó còn tới nữa hay không, tốt nhất mọi người không nên ngủ, đề cao cảnh giác gác đến hừng đông.

Giang Thành gật đầu, nhưng lo lắng trong lòng không hề giảm bớt.

Vừa rồi hắn và Nghiêm Khắc ở chỗ này gác đêm, cảnh giác khắp chung quanh, ấn theo tố chất của bọn họ, chắc chắn không thể thả lỏng tinh thần vào lúc này.

Nhưng bằng cách không thể hiểu được, bọn hắn vẫn ngủ thiếp đi, điều này chứng tỏ, cho dù bọn họ không ngủ, thứ này cũng có thể khiến bọn họ hôn mê, không biết nó làm cách nào.

Đúng lúc này, Sở Duyệt đang đứng bên cạnh, nháy mắt với hắn, ra hiệu cho hắn nhìn ra ngoài cửa.

Giang Thành quay đầu nhìn bốn phía chung quanh, lại không phát hiện ra thứ gì, hắn đang định đầu hỏi Sở Duyệt, thì bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một sợi tơ cực mảnh, đang chậm rãi thăm dò về phía bên này.

Mọi người không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn sợi tơ mỏng manh như con rắn nhỏ bò tới, bò đến dưới chân Nghiêm Khắc, liền bắt đầu thăm dò muốn leo lên trên.

Lại nhìn về phía sau sợi tơ mỏng này, mọi người đều thấy có vài sợi tơ mỏng hơn kim khâu, đang bò về phía này.

Mọi người đều mơ hồ hiểu được, chắc hẳn là do sợi tơ này làm bọn họ hôn mê.

Thứ này dùng sợi tơ mảnh này là đánh ngất bọn họ, sau đó quấn bọn họ thành cái kén, kéo trở về, vừa rồi nếu không phải Sở Duyệt tỉnh lại sớm, đánh thức mọi người, chỉ sợ lúc này bọn họ đã trở thành lương thực dự trữ của nó.

Sở Duyệt nhìn nhìn Giang Thành, ánh mắt lóe lên, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ mạo hiểm.

Cô đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp để lừa Giang Thành ra ngoài đánh một trận, nhưng đều không thể chắc chắn có thể đánh với anh được.

Nhưng nếu hai người cùng đối phó với con quái vật không biết tên này, có lẽ hắn sẽ dùng hết toàn lực đi?

Bình Luận (0)
Comment