Mắt thấy sợi tơ mỏng đã bò lên đến chân của Nghiêm Khắc, đầu sợi tơ sắp chui vào trong giày, Nghiêm Khắc rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn dậm chân thật mạnh để rũ nó ra, lại dùng đế giày day dí vài cái, muốn day chết nó trên mặt đất.
Ai biết sợi tơ nhỏ kia bị mài một lúc liền đứt, phần còn lại vẫn có thể nhanh chóng rút lui, rất nhanh đã rút lui vào bóng tối.
Những sợi tơ khác đã bò được nửa đường, cũng đều rút lui trở về theo, toàn bộ quá trình, đều không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhưng mọi người đều có thể cảm giác được, mấy thứ này không rút lui về quá xa, chúng nó đang ẩn nấp trong bóng đêm trước mặt, chờ đợi cơ hội để hành động.
Sở Duyệt nâng bàn tay về phía trước, lòng bàn tay ngưng tụ quả cầu lôi điện, ném về phía bóng đêm trước mặt.
Trong nháy mắt chiếu sáng một khoảng không, ánh sáng rõ như ban ngày, ngay sau đó, một cảnh tượng xuất hiện, làm mọi người nổi da gà.
Chỉ thấy sàn nhà ở ngoài hành lang được bao phủ dày đặc bởi những sợi tơ mỏng, nơi lôi điện rơi xuống, những sợi tơ mỏng bị điện đốt cháy ngay lập tức,, nhưng chúng nó chỉ bị đốt một đoạn ở giữa, phần còn lại đều nhanh chóng rút ra phía ngoài như thủy triều .
Lúc này đây, có lẽ sẽ lui ra xa.
- A ——
Một tiếng hét đầy sợ hãi vang lên từ phía sau các thành viên trong đội, mọi người quay đầu nhìn thử, là nhân viên viên bảo vệ đã dẫn đường cho bọn họ.
Vốn dĩ hắn ta và Liễu Chí Thành bị đám người Giang Thành đánh ngất, nhưng vừa rồi khi Sở Duyệt tạt nước vào mấy người đồng đội của cô đang nằm bên cạnh hắn ta, đã vô tỉnh hắt một chút nước lên mặt hắn.
Nhưng lúc ấy hắn ta không tỉnh lại ngay, hơn nữa tay chân đều bị trói, Sở Duyệt cũng mặc kệ hắn ta..
Lúc này cũng không biết hắn ta tỉnh lại từ khi nào, còn đang giãy giụa đứng lên, nhảy nhảy tới chỗ cửa, nhìn thấy những dây tơ mỏng manh bên ngoài, liền hét thảm thiết một tiếng, run rẩy hỏi:
- Có phải các người đã tắt những ống phun thuốc trừ sâu ở bên ngoài hay không? Tại sao thứ này lại chạy ra ngoài?
- Lại?
Giang Thành quay đầu lại, nhìn hắn hỏi:
- Cái gì gọi là lại ra ngoài? Trước đây các người cũng từng gặp phải loại chuyện này sao?
Nhân viên bảo vệ không trả lời vấn đề của Giang Thành, chỉ luôn miệng kêu:
- Các người mau thả tôi ra, tôi phải đi bật công tắc, bằng không chờ một chút chúng nó kéo cả một ổ tới, chúng ta sẽ gặp rắc rối.
Sở Duyệt liếc mắt nhìn nhân viên bảo vệ một cái, nhìn bộ dáng hắn ta không giống như đang nói dối.
Nhưng Sở Duyệt chắc chắn, mình cùng đám người Giang Thành không hề tắt bất kỳ công tắc nào ngoại trừ đèn bên trong.
Nếu thật sự có công tắc nào bị đóng, cũng có thể là do đám người còn dư lại trong căn cứ cảm thấy không thể đánh lại bọn họ, ôm tâm đồng quy vu tận tâm nên lặng lẽ đóng công tắc.
Hiện tại tình huống có chút chưa rõ ràng, Sở Duyệt thà lựa chọn tin là có.
Cô quay đầu nhìn về phía Giang Thành, mở miệng nói:
- Huấn luyện viên Giang, chúng ta dẫn hắn đi xem thử?
Giang Thành gật đầu đồng ý, Sở Duyệt nhẹ nhàng vung tay lên, dây thừng trói trên chân nhân viên bảo vệ đã bị lưỡi dao gió cắt đứt, cô kéo nhân viên bảo vệ lại, nói:
- Anh dẫn đường, chúng ta đi mở công tắc kia.
Đồng thời Giang Thành quay đầu nói với Nghiêm Khắc giao:
- Tôi cùng Tiểu Duyệt mang hắn đi mở cái chốt kia, mọi người ở tại chỗ, cẩn thận một chút, nếu nhìn thấy đồ vật kia, liền dùng đạn năng lượng xử lý nó, đừng để chúng nó tới gần.
- Được rồi, hai người cũng phải cẩn thận!
Nghiêm Khắc gật đầu, cũng dặn dò Giang Thành cùng Sở Duyệt.
- Đúng rồi.
Sở Duyệt dẫn theo nhân viên bảo vệ đi ở phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Nghiêm Khắc:
- Tôi cảm thấy súng gây mê của bọn họ không hiệu quả lắm, anh lại cho tên họ Liễu kia hai mũi, đừng để hắn bỏ chạy.
Ánh mắt Nghiêm Khắc nhìn về phía tên nhân viên bảo vệ kia, vẻ mặt đầy đồng cảm gật gật đầu.
Giang Thành cùng Sở Duyệt dẫn nhân viên bảo vệ đi ra hành lang phòng thí nghiệm, bên ngoài là một mảnh đen nhánh, không thể nhìn thấy gì.
Sở Duyệt ngưng tự một lôi cầu nhỏ trong tay, chiếu sáng chung quanh, đề phòng có dây tơ tập kích bọn họ trong bóng tối, cũng đề phòng nhân viên bảo vệ này giở trò.
Giang Thành vừa đi vừa hỏi nhân viên bảo vệ:
- Mấy thứ này rốt cuộc là cái gì? Các người đã chiến đấu trực diện với chúng nó rồi sao?
Nhân viên bảo vệ đi ở trên đường mà nơm nớp lo sợ, từ khi đi ra ngoài hành lang, lôi cầu ánh điện lập lòe trong tay Sở Duyệt thực sự làm cho hắn ta chấn động đến không nhẹ, hắn vốn đang nghĩ sau khi ra ngoài, hắn liền ỷ vào chuyện bản thân thông thạo địa hình để chạy trốn vào trong bóng tối.
Những người này không có năng lực nhìn ban đêm, trong bóng tối chắc chắn sẽ không thể vượt qua hắn ta.
Chờ cắt đuôi được bọn họ, hắn sẽ tìm một nơi kín đáo để ẩn nấp, chờ quái vật đối phó với đám người này.
Hiện tại lại nhìn thấy lôi cầu trong tay Sở Duyệt, ý tưởng chạy của hắn cũng không còn, cho dù hắn ta chạy trốn nhanh, có thể nhanh hơn lôi điện trong tay Sở Duyệt sao?
Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, nhân viên bảo vệ liền vội vàng ngoan ngoãn trả lời:
- Đó là chuyện xảy ra mấy ngày trước, không biết gần đây như thế nào, trong núi luôn có những quái thú biến dị tới đây tập kích căn cứ, bất quá căn cứ đều có thể dễ dàng tống cổ chúng đi, chúng tôi mặc quần áo cách ly, dùng pháo bắn, rất nhanh đã giải quyết xong chúng nó.
- Nhưng có một ngày, mấy thứ này đột nhiên chui từ dưới mặt đất lên, nhân lúc con người không chú ý, khiến bọn họ hôn mê, sau đó lại dùng sợi tơ bọc bọn họ thành cái kén rồi kéo đi, lúc đầu chúng tôi chỉ phát hiện có người mất tích, căn bản không biết là thứ này giờ trò quỷ.
- Sau đó chúng nó xuất hiện càng ngày càng nhiều, chúng tôi mới phát hiện ra chúng nó là một đám nhện biến dị, lúc nhiều nhất thì có mấy chục con, có con lớn bằng cái chậu.
Khi nhân viên bảo vệ nói đến đây, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, da đầu hắn vẫn còn cảm giác tê dại.
- Chúng tôi dùng hết đạn pháo, giết chết một ít, nhưng số lượng quá nhiều, một ngày hôm đó, đã có 7 8 người trong nhóm chúng tôi bị kéo đi.
Nhân viên bảo vệ không nhịn được sợ hãi mà chậc một tiếng, thật ra lúc ấy hắn ta cũng đã bị bọc thành cái kén, thiếu chút nữa bị kéo đi rồi.
Những tổn thất về người trong thời gian gần đây của căn cứ, đại đa số đều là do đám nhện biến dị này tạo thành.
- Giáo sư Vu nói với chúng tôi, đám nhện này vốn sống ở tầng nham thạch phía dưới căn cứ, cho nên quần áo bảo cách ly không có tác dụng với chúng nó, vẫn là giám đốc nghĩ đến cách sử dụng thuốc trừ sâu đối phó với chúng nó, mới có thể ép lui chúng nó trở về.
- Sau đó, chúng tôi đặt ống phun thuốc trừ sâu ở những khe hở mà thứ này bò ra, và đặt chung quanh nham thạch, hai ngày này mới yên bình một chút.
- Các người cứ phun thuốc trừ sâu như vậy, lấy đâu ra nhiều thuốc thế?
Sở Duyệt nghe đến đó, bỗng nhiên đánh gãy lời nhân viên bảo vệ.
Nói bọn họ có thuốc trừ sâu thì cô tin, nhưng phun không ngừng cả ngày lẫn đêm, thì cần phải có bao nhiêu trữ hàng, điều này rất không có khả năng?
- Kỳ thật nó không phải thuốc trừ sâu chân chính, là nước thải từ nghiên cứu trước đây của giáo sư Từ, nó có mùi rất hăng, nhưng có tác dụng rất tốt trong việc đuổi những con nhện biến dị đó, phun một cái là chúng nó liền bỏ chạy.
Nhân viên bảo vệ nói đến đây, ngữ khí có chút kích động, giống như sợ Sở Duyệt không tin hắn ta.
Bọn họ vừa nói chuyện, vừa đi tới nơi mở công tắc mà nhân viên bảo vệ nói.
Nhân viên bảo vệ giơ hai tay bị trói lên trước mặt Giang Thành, lấy lòng nói:
- Anh giúp tôi cởi dây thừng một chút, tôi sẽ đi mở chốt.
Giang Thành không để ý đến hắn ta, nhìn thoáng qua bố cục căn phòng, lên tiếng hỏi:
- Là cái nào, cậu chỉ ra là được.
Nhân viên bảo vệ nhìn lôi cầu đang giơ lên trong tay Sở Duyệt, nuốt nuốt nước miếng, chỉ chỉ một cái công tắc trên tường.