Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 332 - Chương 332 - Tốc Độ Của Chính Phủ

Chương 332 - Tốc độ của chính phủ
Chương 332 - Tốc độ của chính phủ

Hiện tại Hứa Sóc thân là lão đại của căn cứ thực nghiệm, những việc này tự mình giải quyết là được a.

Ánh mắt Hứa Sóc tha thiết nhìn Sở Duyệt, cẩn thận nói:

- Tôi chỉ là muốn đưa cô đi gặp bọn họ, động viên bọn họ một chút. Lúc cô rời đi không nói với bọn họ một câu, bọn họ đều cho rằng cô không muốn quản bọn họ.

Ách……

Vẻ mặt Sở Nguyệt càng thêm khó hiểu, cô nói sẽ chiếu cố bọn họ khi nào a?

Hứa Sóc thấy vẻ mặt khó hiểu của Sở Duyệt, trong lòng có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi:

- Cô thật sự quyết định không quan tâm tới chúng tôi nữa sao? Nếu Tiểu Tiểu Duyệt biết được, không biết con bé sẽ đau lòng thế nào!

Sở Duyệt nghe lời này của Hứa Sóc, trên mặt nghẹn ra một biểu cảm 囧, ý này, muốn ăn vạ cô?

Cô với bọn họ không có giao thoa gì đi, điều gì đã khiến bọn họ nghĩ cô sẽ quản bọn họ?

Nói đúng ra, Nghiêm Khắc còn nói chuyện với bọn họ nhiều hơn cô.

Bất quá, chuyện mà Hứa Sóc nói cũng là một vấn đề, những người ở căn cứ thực nghiệm đã bị tra tấn tàn nhẫn cả về thể xác lẫn tinh thần, hiện tại bọn họ đã được khôi phục tự do, có lẽ trong thời gian ngắn, sẽ khó có thể khôi phục cuộc sống bình thường.

Nhưng Sở Duyệt không có ý định đi đến căn cứ thực nghiệm để làm công tác khai thông tâm lý cho bọn họ.

Bây giờ đã là mạt thế, toàn bộ thế giới đều đã thay đổi hoàn toàn, những người may mắn sống sót, mấy ai có được cuộc sống dễ dàng?

Mặc dù bọn họ từng bị tra tấn, nhưng những dị năng đặc biệt từng khiến bọn họ phải chịu đau khổ giờ đây nó lại là ưu điểm của bọn họ, ít nhất so sánh với người thường, bọn họ vẫn lợi hại hơn.

Chờ bọn họ khỏe lên, đi ra nhìn bên ngoài một chút, sẽ hiểu thế giới bây giờ tàn khốc đến mức nào, có những người muốn sống, nhưng lại không thể sống sót.

Sở Duyệt nói ý nghĩ của mình cho Hứa Sóc biết, tuy hiện tại bọn họ đã hợp tác với phía chính phủ, tạm thời không có nguy hiểm gì, nhưng không thể cứ trốn ở trong núi mãi được.

Phải đi ra bên ngoài rèn luyện nhiều một chút, nâng cao năng lực của bản thân, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ trở thành thịt cá của người khác.

Hứa Sóc nghiêm túc nghe Sở Duyệt nói, giống như đang nghe chỉ thị của cấp trên, xong còn bảo đảm với Sở Duyệt:

- Được, tôi đã nhớ rõ, chờ thân thể của bọn họ tốt lên, tôi sẽ dẫn bọn họ đi ra ngoài luyện tập, nhất định sẽ huấn luyện bọn họ thật tốt!

Sở Duyệt nhếch khóe môi, gật gật đầu, xem như cho hắn một lời khẳng định.

Hứa Sóc nhận được khẳng định của Sở Duyệt, vui vẻ dẫn con nhện biến dị của hắn quay về, giống như một đứa trẻ được khen ngợi.

Sở Duyệt có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Sóc đi xa, cô chỉ thuận miệng nói như vậy, Hứa Sóc lại coi như nhận được thánh chỉ, không biết còn còn tưởng cô là lão đại của bọn họ a.

Sở Duyệt quay đầu, vừa lúc đụng phải đôi mắt đầy ý cười của Mục Ca.

Hiện tại tinh thần lực của hắn cũng rất mạnh, vừa rồi sở duyệ nói chuyện cùng Hứa Sóc, có lẽ hắn đều nghe được.

Sở Duyệt sờ sờ cánh mũi, có chút ngượng ngùng mà quay về.

Có Nghiêm Khắc mở cửa sau, cuối cùng ba người Sở Duyệt cũng có thể leo lên phi cơ.

Chiếc phi cơ mà bọn họ đang ngồi này là chuyến cuối cùng của hôm nay, cabin rất lớn, nhưng chỉ có 10 thùng vải dệt khoáng thạch, đại đa số diện tích cabin đều dùng để chứa người.

Sở Duyệt nhìn thấy trên mặt đất còn có mười mấy người quân nhân, cùng một chiếc xe tải quân dụng loại nhỏ, còn tưởng rằng bọn họ phải mạo hiểm lái xe trở về.

Ai biết thao tác tiếp theo quả thực đã khiến Sở Duyệt mở rộng tầm mắt, phi cơ trực tiếp nhấc chiếc xe tải quân dụng lên, cứ treo như vậy mà vững vàng bay về phía trước, quả thực là quá bớt việc.

Lúc này sắc trời đã tối sầm, chân trời chỉ còn một tia sáng cuối cùng, cảnh vật chung quanh đều bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nghiêm Khắc ngồi bên cạnh Sở Duyệt, kể lại đại khái những chuyện xảy ra sau khi bọn họ trở về cho Sở Duyệt nghe, cũng nói đến lý do mà trưởng căn cứ và viện sĩ Long muốn gặp cô.

Hóa ra sau khi đám người Giang Thành vào núi, vẫn luôn có phi cơ ở bên ngoài chờ tiếp ứng cho bọn họ, cho nên ngày hôm qua khi bọn họ vừa ra tới, đã trực tiếp ngồi phi cơ bay trở về căn cứ Cách Kỳ.

Ấn theo kế hoạch mà bọn họ đã thương lượng tố, báo cáo lại với căn cứ trưởng Diệp, căn cứ trưởng Diệp lập tức dẫn Giang Thành Nghiêm Khắc đi tới căn cứ thủ đô để báo cáo với trung ương.

Sau khi căn cứ thủ đô xác minh tính hữu dụng của vải khoáng thạch, liền đưa ra quyết định đồng ý hợp tác trong thời gian ngắn nhất, cũng yêu cầu căn cứ Cách Kỳ mau chóng vận chuyển lô vải khoáng thạch đầu tiên trở về càng sớm càng tốt.

Căn cứ trưởng Diệp lại dẫn bọn họ trở về căn cứ Cách Kỳ ngay trong đêm, bắt đầu sắp xếp người tới đây vận chuyển vải khoáng thạch.

Bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, đã vận chuyển được mười một lô vải dệt khoáng thạch trở về bằng phi cơ, chiếc phi cơ này của bọn họ là chiếc cuối cùng.

Sở Duyệt nghe xong không khỏi tặc lưỡi, tốc độ cùng hiệu suất này, có ai mà không giơ ngón cái được đây, quả nhiên là chính phủ a!

Sau khi Nghiêm Khắc nói xong, còn nói cho Sở Duyệt biết từ đây bay đến căn cứ Cách Kỳ phải mất gần ba tiếng, cô có thể nghỉ ngơi một lát.,

Mấy người nhìn sắc trời bên ngoài, từ cửa sổ cabin nhìn ra, bên ngoài đã là một mảnh đen nhánh.

Sở Duyệt không khỏi cảm thán, vẫn là đi phi cơ tốt hơn a, lên đường buổi tối vẫn có hiệu suất như vậy.

Mục Ca liền nói Sở Duyệt cùng Mục Ly ngủ một lát, hôm nay hai người đã đi đường cả một ngày, đặc biệt là Mục Ly, cả người đều bị xóc đến sắp tan thành từng mảnh, lúc này sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.

Có nhiều quân nhân bảo vệ như vậy, lại có Mục Ca canh gác, trong cabin ẩn ẩn nghe được tiếng “Ong ong” giống bài hát ru ngủ, rất nhanh Sở Duyệt cùng Mục Ly liền ngủ rồi.

Sở Duyệt đang ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác được một loại hơi thở nguy hiểm đang tới gần hướng về phía bọn họ, cô mở choàng mắt, ngồi dậy, nhìn về phía Mục Ca.

Mục Ly đang dựa người vào ghế, ngủ ngon lành, Mục Ca ở bên cạnh cũng đang nhìn Sở Duyệt.

Thấy Sở Duyệt đột nhiên mở mắt nhìn về phía mình, Mục Ca mở miệng nói:

- Là một đám dơi bay qua đây, hẳn là nhằm về phía phi cơ, hẳn bọn họ cũng phát hiện ra.

Sở Duyệt vội thả tinh thần lực ra xa hơn nữa, quả nhiên nhìn thấy một đám dơi đen nghìn nghịt đang bay về phía bên này, chúng rất lớn, bộ dáng hung tợn.

Là dơi biến dị!

Đời trước Sở Duyệt đã từng đụng phải thứ này, không chỉ có diện mạo xấu xí hung mãnh, hình thể cũng lớn hơn dơi bình thường, một khi gặp phải, chúng hay tụ thành một đàn lớn, rất khó đối phó.

Sở Duyệt quay người lại, mới phát hiện vừa rồi Nghiêm Khắc còn ngồi bên cạnh cô, lúc này đã đi tới chỗ ghế điều khiển ở phía trước.

Nghiêm Khắc cau mày đứng bên cạnh ghế điều khiển, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào những điểm nhỏ đang tới càng ngày càng gần mà radar phi cơ quét được.

Mẹ nó, sao lại gặp phải đám này nữa!

Ngày hôm qua, lúc bọn họ tới căn cứ thủ đô xin chỉ thị từ cấp trên, khi trở về ngay trong đêm liền gặp phải mấy thứ này, bọn họ đã phải sử dụng hết tất cả vũ khí có thể dùng tới, thật vất vả mới thoát khỏi chúng, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải ở đây.

Mà vấn đề mấu chốt là hôm nay có một chiếc xe tải quân dụng treo ở dưới gầm phi cơ, bên trong còn có hơn chục anh em!

Xe tải của họ chỉ được phủ một lớp vải bạt, vũ khí cũng chỉ có vài khẩu súng máy hạng nhẹ, căn bản không thể chặn được đám quái vật xấu xí hung dữ này.

Cho dù cuối cùng phi cơ có thể thoát khỏi đàn dơi này, nhưng chỉ sợ những người trong xe quân dụng phía dưới sẽ là dữ nhiều lành ít.

Bình Luận (0)
Comment