Đám người Sở Duyệt đột nhiên xuất hiện, đã làm binh lính xung quanh trở nên cảnh giác, một số người đưa ánh mắt cảnh giác về phía bọn họ..
Hôm nay bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ tới đây thu này một đám đồ, nghe nói là vật tư chiến lược rất quan trọng, người phía trên đã hạ tử lệnh, nhất quyết không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.
Cho nên dù người tới chỉ là hai cô gái mang theo một một người yếu ớt chỉ còn da bọc xương, hơi thở thoi thóp, thoạt nhìn không hề có uy hiếp gì, bọn họ cũng không thể thiếu cảnh giác.
Sở Duyệt cùng mục ly nghe thấy giọng nói của binh lính, vội vàng dừng bước chân, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
- Cái kia, cùng…… Đồng chí, chúng tôi không phải người xấu, tôi tới tìm người, phiền anh có thể giúp tôi gọi Nghiêm Khắc ra một chút không? Chúng tôi là bạn của hắn.
Sở Duyệt treo một nụ cười lễ phép trên mặt, nói với người lính đang đứng gác.
- Không được! Anh ấy đang chấp hành nhiệm vụ, không thể tùy tiện gặp bạn. Tôi sẽ báo cáo chuyện mọi người tới cho anh ấy, người khác không được tùy tiện tới gần nơi này, mọi người vẫn nên nhanh chóng rời đi đi.
Người quân nhân đứng gác không có một chút dao động, thúc giục mấy người Sở Duyệt mau rời đi.
Sở Duyệt mím môi, tuy người ta thúc giục bọn họ rời đi, nhưng cô vẫn muốn cọ ngồi phi cơ a.
Hiện tại đường đi không dễ, nếu thật sự không có biện pháp khác, bọn họ cũng chỉ có thể tự mình đi đường.
Nhưng trời đã sắp tối đen, ít nhất phải đợi đến buổi sáng ngày mai, bọn họ mới có thể tiếp tục lên đường, cứ như vậy sẽ lãng phí quá nhiều thời gian ở trên đường.
Tình cờ gặp được chiếc phi cơ này, lại còn có người quen, đương nhiên ngồi máy bay sẽ là lựa chọn tốt nhất, loại cơ hội khả ngộ bất khả cầu này, không thuận tiện đi nhờ một chuyến thì rất không có lời.
Nhưng Sở Duyệt cũng biết những người quân nhân này đang chấp hành nhiệm vụ, cô cũng không muốn bọn họ khó xử, cho dù thật sự không được, thì cô vẫn muốn thử một lần.
Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, đội nhện biến dị của Hứa Sóc đã bắt đầu trở về rồi, xem ra đồ vật đã vận chuyển không sai biệt lắm, nếu không nhanh lên, nói không chừng sẽ không đuổi kịp phi cơ.
Sở Duyệt đi qua bên cạnh hai bước, không nhìn thấy Hứa Sóc, nhưng cô chắc chắn Hứa Sóc đang ở chỗ này, cho nên dù không nhìn thấy người, cô vẫn hét thật lớn về phía bên kia:
- Hứa Sóc! Hứa Sóc! Nhìn bên này!
Hứa Sóc ngồi trên lưng một con nhện biến nghe thấy tiếng Sở Duyệt vọng tới liền quay đầu nhìn về phía đó.
Sống trong lòng đất một khoảng thời gian dài đã khiến chân của hắn xuất hiện một ít vấn đề, đi lại có chút khó khăn, nhưng hiện tại mọi người trong căn cứ thực nghiệm, chỉ có hắn mới có năng lực đem những tấm vải dệt này ra ngoài.
Sau khi Hứa Sóc thấy người gọi mình là Sở Duyệt, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, chỉ huy nhện biến dị đi về phía Sở Duyệt.
Người quân nhân đứng gác thấy Sở Duyệt chẳng những không rời đi, ngược lại còn lớn tiếng hét lên, không khỏi có chút tức giận, nhìn Sở Duyệt cùng mục ly mà quát:
- Đừng hét nữa! Bảo các người rời khỏi nơi này, có nghe thấy hay không? Nếu không đi, chúng tôi sẽ thực hiện biện pháp cưỡng chế thi hành.!
Tiếng hét của Sở Duyệt, không chỉ có Hứa Sóc nghe thấy, mà mấy người Nghiêm Khắc ở một phía cũng nghe được, nhìn thấy người đến là Sở Duyệt, Nghiêm Khắc để những người khác tiếp tục làm việc, hắn vội đi theo Hứa Sóc chạy tới.
Khi đi đến đó, vừa lúc nghe thấy binh lính đứng gác đang đuổi Sở Duyệt đi, tức khắc sắc mặt Nghiêm Khắc trầm xuống, nói với người đang đứng gác:
- Làm gì? Các người biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người mà trưởng căn cứ cùng viện sĩ Long đích thân muốn gặp! Thật vất vả mới tới nơi này, thế đạo này, cậu đuổi người ta đi, tôi biết đi nơi nào tìm người?
Người quân nhân bị Nghiêm Khắc mắng đến sửng sốt, người quân nhân bên cạnh vội vàng nói đỡ cho hắn:
- Đội trưởng Nghiêm, đừng tức giận, hắn cũng không phải cố ý. Hắn không biết hai vị này là người các anh muốn tìm, mà nhiệm vụ lần này quá quan trọng, tuy bọn họ nói là quen biết anh, nhưng không cảnh giác một chút cũng không được a.
Nghiêm Khắc quát người lính đứng gác xong cũng bình tĩnh lại.
Mạng của toàn bộ tiểu đội bọn họ, đều là Sở Duyệt cứu, nhưng những binh lính đứng gác này lại không biết, người ta cũng chỉ là đang tận chức tận trách đứng gác mà thôi.
Đối với Nghiêm Khắc, ngoại trừ cảm kích ân cứu mạng của Sở Duyệt, càng quan trọng hơn là một tia sùng bái cùng kính sợ đối với cường giả.
Mà cô gái này nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng thực lực của cô là thứ mà chỉ sợ cả đời này bọn họ đều không đạt được.
Cho nên nhìn thấy Sở Duyệt bị binh lính đứng gác đuổi đi, Nghiêm Khắc lập tức vội vàng chạy tới, thứ nhất là không nhịn được khi thấy cô bị khó xử, thứ hai là sợ này tên lính ngu ngốc này thực sự chọc giận Sở Duyệt.
Nếu Sở Duyệt muốn giáo huấn người lính đã ngăn cản cô, không ai trong số bọn họ có thể ngăn cản được cô, mà chuyện này cũng không phải chuyện tốt đối với Sở Duyệt sau này.
Lúc này có người cầu thay binh lính kia, Nghiêm Khắc cũng thuận theo bậc thang đó mà đi xuống, điều chỉnh ngữ khí nói với binh lính canh gác:
- Tôi biết cậu là cậu đang làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng tại sao không báo cáo tình huống cho tôi biết trước để xác minh, mà chỉ biết đuổi người đi? Chức trách của cậu không chỉ là đứng gác, khi có tình huống đặc thù cũng cần phải động não để xử lý thỏa đáng, hiểu không?
Người binh lính vội vàng đứng nghiêm, ưỡn ngực và hét lên:
- Đã hiểu!
Sau đó Nghiêm Khắc đã yêu cầu người quân nhân xin lỗi Sở Duyệt, Sở Duyệt liên tục xua tay nói không cần, cô tới cọ phi cơ đã làm hại người ta bị mắng, sao có thể lại để hắn xin lỗi cô.
Hứa Sóc nhìn thấy mục ca nằm ghé trên lưng mục ly, liền ngẩn ngơ, không nhận ra cái người gầy giống như bộ xương khô này là ai.
Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc ở căn cứ thực nghiệm, khi hắn hỏi Sở Duyệt, trong những thực nghiệm thể đó, đâu là mục ca, thì Sở Duyệt đã nói mục ca không ở đó, hắn bị một tên họ Giang mang đi, cô muốn tới một nơi khác để tìm hắn.
Cho nên, cậu bé được cõng trên lưng chắc chắn chính là đứa trẻ tên Mục Ca bị nhốt ở cách vách với hắn năm đó.
Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, còn gầy yếu hơn những thực nghiệm thể ở căn cứ thực nghiệm, liền biết mấy năm nay hắn đã phải chịu những tra tấn như thế nào.
Nhưng may mắn thay, hiện tại tất cả mọi người đều đã tự do!
Mục ca liếc mắt đã nhận ra Hứa Sóc, hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng chỉ gật đầu cười cười với nhau.
Sở Duyệt không hỏi Hứa Sóc về tình huống trong căn cứ thực nghiệm, Hứa Sóc lại chủ động kéo Sở Duyệt qua một bên, nói với cô:
- Hiện tại trong căn cứ thực nghiệm không cần lo lắng về lương thực, lương thực mà đám người đó dự trữ ít nhất cũng đủ chúng ta ăn hơn nửa năm. Nhưng tinh thần mọi người đều không tốt lắm, đêm qua có một người phụ nữ nhân lúc mọi người không chú ý đã tự sát, cũng may Tiểu Tiểu Duyệt có thể làm miệng vết thương khép lại, kịp thời cứu cô ta một mạng.
Hứa Sóc nói tới đây, thở dài một hơi, thấy Sở Duyệt đang nhìn về phía mình, liền vội vàng bổ sung:
- Tiểu Tiểu Duyệt chính là đứa trẻ có khả năng tự chữa lành vết thương, con bé nhất quyết muốn gọi bằng cái tên này, chúng tôi cũng không có biện pháp. Sau khi con bé nhìn thấy người phụ nữ kia bị thương, đã tự mình cầm dao cắt lên cánh tay, dùng máu cứu người phụ nữ kia. Con bé vẫn luôn im lặng, chúng tôi cũng không nghĩ tới con bé đột nhiên lại làm như vậy, nên không ngăn lại.
- Đương nhiên, cô yên tâm! Chúng tôi đều sẽ bảo vệ bí mật này cho con bé, thực tế trong chúng tôi, có ai không có bí mật đâu?? Đều là bảo vệ lẫn nhau thôi.
Sở Duyệt có chút không hiểu nhìn Hứa Sóc, hắn nói những việc này với cô để làm cái gì, sao giống như đang báo cáo công việc vậy a.