Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 330 - Chương 330 - Mạt Thế Sao Có Thể Chỉ Lo Bản Thân?

Chương 330 - Mạt thế sao có thể chỉ lo bản thân?
Chương 330 - Mạt thế sao có thể chỉ lo bản thân?

Sở Duyệt ngơ ngác nhìn nơi mình vừa đi tới, khoảng cách này ít nhất phải bảy tám trăm mét, vừa rồi cô làm như thế nào a?

Hiện tại cô có thể thực hiện thuấn di trong khoảng cách này, vậy sau này nếu cô luyện tập một chút, liệu có thể đi đến nơi xa hơn hay không?

Cổn Cổn nhìn thấy Sở Duyệt chạy lên phía trước nó, còn rất bình tĩnh, dù sao nó đã quen với việc nhìn Sở Duyệt thuấn di trong không gian, mang theo Mục Ly tiếp tục liều mạng chạy về phía trước.

Chẳng qua nó chơi là chơi mạng của Mục Ly.

Mục Ly nằm trên lưng nó, gắt gao ôm cổ Cổn Cổn, theo động tác chạy của nó mà bị lắc lư qua lại không kiểm soát, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã bị nó ném văng ra khỏi lưng.

Cô ấy không còn sức để quan tâm Sở Duyệt đang ở nơi nào, một lòng cắn răng ôm chặt Cổn Cổn.

Tên nhóc to xác này chạy nhanh đến mức khiến cô hoài nghi rằng nếu chẳng may bị nó ném xuống vách núi, có khi nó còn không phát hiện ra.

Ngày này, tốc độ của bọn họ rất nhanh, đến giữa buổi chiều đã vượt qua ngọn núi chỗ căn cứ thực nghiệm kia.

Khi trời dần tối, bọn họ liền ra khỏi núi lớn, đi tới bình nguyên ngập nước.

Dòng nước đen kịt đã rút gần đến, chỉ còn đến bắp chân Sở Duyệt, rất nhiều đồ vật trôi nổi trên mặt nước đều bị mắc cạn ở bên bờ.

Trong một thời gian ngắn, cỏ dại đã mọc ra rất sâu ở những khu vực bị đọng nước.

Nhưng nước đọng như vậy lại khiến đám người Sở Duyệt càng khó đi hơn, còn không bằng lúc nước sâu!

Nước quá nông, chân vịt của thuyền Kayak không dùng được, cho dù bọn họ không sợ mệt mà chèo bằng tay, nhìn những mô đất nhô lên trên mặt nước, phỏng chừng chèo đến khi trời tối cũng không đi được bao xa.

Cũng không thể lái xe làn nước đen kịt, hoàn toàn không phân được nơi nào là đường, nơi nào là khe rãnh.

Sở Duyệt sờ sờ cằm, xoay người nhìn chung quanh, trong lòng có chút khó hiểu: Làm sao đám người Giang Thành có thể trở về trong điều kiện này?

Bỗng nhiên, Sở Duyệt nghe thấy một âm thanh "ù ù", cô cùng Mục Ly leo lên sườn núi gần đó, hai người đi theo âm thanh, đôi mắt tức khắc sáng lên.

Xa xa trên một sườn núi thoai thoải, một chiếc phi cơ đang ngừng ở nơi đó, trên sườn núi có mấy người đang vội vàng bận rộn chất đồ lên phi cơ, mắt sắc của Sở Duyệt còn nhìn thấy bóng dáng của mấy con nhện biến dị.

Những người đó đang vận chuyển vải dệt từ khoáng thạch sao?

Phía chính phủ phái người tới nhanh như vậy sao?

Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, hiện tại chuyện mà chính phủ muốn làm nhất, chính là đi sâu vào trong thành phố giải cứu những người sống sót khỏi đám tang thi bên trong, thuận tiện thu thập thêm vật tư cần thiết.

Sau khi tang thi bùng phát, mặc dù cả nước có hàng ngàn căn cứ lớn nhỏ bao gồm cả căn cứ của chính phủ được xây dựng khắp nơi, nhưng tổng số người sống sót chỉ khoảng mấy ngàn vạn người.

Mấy ngàn vạn người, nghe thì có vẻ giống như rất nhiều đúng chứ?

Nhưng nên biết, trước mạt thế đất nước này là một quốc gia đông dân, với dân số khoảng hơn một tỷ người vào thời điểm đó!

Hơn nữa, trong mấy ngàn vạn người này, hầu như không có trẻ em, phụ nữ cũng chiếm tỷ lệ rất nhỏ, vài năm sau mạt thế, phụ nữ và trẻ em sẽ càng ít hơn.

Lúc này kẻ thù lớn nhất của nhân loại chính là tang thi!

Nếu tang thi không bị giết chết, không ăn không uống nó sẽ chỉ bước vào thời kỳ ngủ đông, đời trước Sở Duyệt đã gặp qua một con tang thi toàn thân thối rữa, trên người mọc đầy cỏ dại, giống như hòa tan vào bụi cỏ, nhưng một khi có người tới gần, nó sẽ lập tức bò dậy cắn người.

Chúng nó căn bản sẽ không tự chết!

Huống chi ở nơi tang thi dày đặc, sẽ nuôi dưỡng ra rất nhiều tang thi biến dị lợi hại, theo cấp bậc càng ngày càng cao, dần dần chúng nó sẽ tiến hóa ra một ít chỉ số thông minh.

Chúng nó sẽ dẫn theo đại quân tang thi đi vây công căn cứ của những người sống sót, có không ít những căn cứ nhỏ đã bị đại quân tang thi vây công mà biến mất.

Cho dù tất cả mấy ngàn vạn người may mắn sống sót này đều có năng lực chiến đấu, nhưng đối chiến với hơn 1 tỷ tang thi, nghĩ thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy sẽ là một trận chiến đầy tuyệt vọng.

Huống chi còn có thực vật biến dị, động vật biến dị, nguồn nước ô nhiễm, điều kiện sống càng ngày càng ác liệt, đang đẩy nhân loại đến ngõ cụt!

Hiện tại là lúc quốc gia cần nhiều người hơn, nếu không nghĩ cách cứu thêm nhiều người sống sót từ trong ổ tang thi ra, chỉ dựa vào mấy ngàn vạn người này, sao có thể đối kháng lại hơn 1 tỷ đại quân tang thi?

Chỉ khi số lượng người sống sót trong căn cứ ngày càng càng lớn, thì nhân loại mới có hy vọng đánh thắng trận chiến này.

Ở đời trước, theo như những gì Sở Duyệt biết, lúc đầu mạt thế, quân đội cũng đã cố gắng hết sức để cứu người.

Nhưng số đông người sống sót đều ở sâu trong thành phố, mà trong đó tang thi còn nhiều hơn, quân đội cũng không thể dùng vũ khí có lực sát thương quá lớn để công kích tang thi, tránh gây nguy hiểm đến người sống sót cùng các loại vật tư nhu yếu phẩm bên trong.

Khi đám tang thi càng ngày càng mạnh, công tác tìm kiếm cứu người cũng càng ngày càng trở nên khó khăn hơn.

Bởi vì bọn họ không biết người bị tang thi vào cũng có thể thức tỉnh dị năng, vậy nên những binh lính bị tang thi cào trong quá trình cứu hộ, cơ bản đều là tự sát ngay tại chỗ.

Trong một khoảng thời gian rất dài, quân đội không xuất hiện một dị năng giả nào.

Thẳng đến hơn ba tháng sau mạt thế, chuyện tang thi cào cũng có thể thức tỉnh dị năng mới dần dần được truyền ra, đột nhiên trong quân đội xuất hiện rất nhiều dị năng giả.

Đoạn thời gian đó, có rất nhiều người sống sót trong tuyệt vọng đã được cứu ra khỏi tang thi đàn, tình hình rất tốt.

Khi đó Sở Duyệt đang chuẩn bị lên đường về nhà tìm ba mẹ, cũng có thể cảm giác được cảnh tượng vui sướng thịnh vượng trong căn cứ.

Nhưng sau đó không rõ vì lý do gì, quân đội cả nước đột nhiên tổn thất rất nhiều dị năng giả, rất nhiều căn cứ tư nhân nhân cơ hội này mà quật khởi, rất có xu thế muốn cắt đất tự trị, tự làm hoàng đế.

Những người này hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ dựa vào mấy bức tường thành mà bọn họ tự cho là kiên cố đó, sao có thể chống lại được đại quân tang thi mênh mông cuồn cuộn.

Bọn họ đều không hiểu, trong kiếp nạn mang tính toàn cầu này, chỉ có đoàn kết, cùng đối kháng tang thi, nhân loại mới có một đường sống.

Bằng không, một người dù mạnh đến mấy, một mình cũng không thể sống sót, cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều không còn, bất quá cũng chỉ là sống tạm nhất thời mà thôi.

Cũng may cuối cùng chính phủ vẫn có thể cầm cự được, không hoàn toàn tan vỡ, tiếp tục chống đỡ quốc gia đã vỡ nát.

Đời trước, trước khi Sở Duyệt bị giang nghệ bắt được, tình hình chung đã dần dần tốt lên.

Lúc này, đúng là thời điểm quốc gia dùng toàn lực cứu hộ người sống sót, có thứ này che chắn giúp bọn họ tránh khỏi tang thi, đối với chính phủ mà nói, không khác đưa than ngày tuyết, giải quyết được một vấn đề lớn, một bộ phận đã lửa sém lông mày.

Sở Duyệt trên sườn núi nhìn đám người bận bận rộn rộn, chợt nhìn thấy mấy người khá quen mắt.

Cô mím môi suy nghĩ, vội vàng đưa Cổn Cổn đang chơi trốn tìm với một sợi dây leo biến dị ở một bên vào không gian, sau đó để Mục Ly đưa Mục Ca ra ngoài, cõng hắn trên lưng, dẫn bọn họ đi qua bên kia.

Bốn phía sườn núi đều có quân đội đứng gác, nhìn thấy đám người Sở Duyệt tới gần, một người quân nhân vội vàng tiến lên ngăn cản bọn họ, rồi hô:

- Đứng lại, các người là ai?

Bình Luận (0)
Comment