Mục Ly thấy Mục Ca nhắm mắt lại, một hồi lâu cũng chưa lại mở, trong lòng hoảng hốt, vội vàng hô:
- Tiểu Ca! Em làm sao vậy?
Sở Duyệt lại không hoảng, tình huống này, cô đại khái đã đoán được là chuyện gì.
Có lẽ Mục Ca ở thời không này đã nghĩ thông suốt, nguyện ý nhường quyền nắm chủ đạo ra.
Nhìn Mục Ca nhắm mắt dựa ngồi ở kia, tâm tình của Sở Duyệt có chút phức tạp.
Vừa rồi có thể là do Mục Ca ở thời không này cho rằng mình sẽ phải biến mất, nên muốn tới gặp Mục Ly một lần cuối cùng đi.
Về chuyện bản thân của hai thời không cùng tồn tại, kỳ thật dù là Mục Ca hay là Sở Duyệt, đều là thử thử một lần, kết quả cuối cùng như thế nào thì không ai có thể nói trước được.
Mục Ly gọi vài tiếng, mà Mục Ca vẫn không phản ứng, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, cố gắng cắm lại cái ống mà Mục Ca đã nhổ ra trước đó.
Đúng lúc này, đôi mắt Mục Ca lại mở ra lần nữa, ánh mắt hàm chứa ý cười, bình tĩnh nhìn về phía Sở Duyệt cùng Mục Ly.
Chỉ liếc mắt một cái, Sở Duyệt liền biết, Mục Ca của thời không kia đã trở lại.
Mục Ly đối diện với ánh mắt của Mục Ca, cũng lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, mi mắt nhẹ nhàng rũ xuống, thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, Mục Ca nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô ấy, bên tai vang lên giọng nói của hắn:
- Chị, đừng lo lắng, em ở đây.
Mục Ly giương mắt nhìn Mục Ca, gật đầu nở nụ cười, vừa cười vừa chảy nước mắt hỏi:
- Được, chị đã hiểu. Em có đói bụng không? Chị làm đồ ăn cho em ăn, em xem em đã gầy thành dạng gì.
Sở Duyệt cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, yên lặng lấy một phần cháo dinh dưỡng mà lúc trước ba Sở nấu cho mẹ Sở bồi bồ thân thể, rồi đưa qua.
Mục Ca của thời không này đã không ăn gì rất lâu rồi, hiện tại chỉ có thể ăn chút đồ này đó dễ tiêu hóa.
- Cảm ơn em, tiểu duyệt, nếu không phải em, đừng nói là cứu Tiểu Ca ra, ngay cả đi nơi nào để tìm hắn, chị còn không biết.
Mục Ly nhận cháo, nhìn Sở Duyệt mà chân thành nói cảm ơn.
Cuối cùng Mục Ca cũng có thể rời khỏi không gian, muốn đi nơi nào cũng được, rốt cuộc hắn đã được tự do!
- Chị đừng nói như vậy, là hắn đã cứu em trước, bằng không em cũng không cứu được hắn nha, cho nên Mục Ca đã cứu chính mình.
Sở Duyệt vội vàng phẩy phẩy tay, cái tạ này cô gánh không nổi a, nếu không có Mục Ca, cô đã sớm nổ tung thành cặn bã, sao còn có thể nhảy loạn khắp nơi giống như bây giờ.
Mục Ca ăn hơn phân nửa chén cháo liền dừng, Mục Ly cũng không khuyên hắn, đã rất lâu rồi hắn không ăn gì, giờ cũng không thể ăn quá nhiều.
Sở Duyệt thấy Mục Ca đã cơm nước xong, liền đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi:
- Mục Ca, lúc hai người dung hợp có phải chính là lúc không gian chấn động hay không, hiện tại có phải cậu cũng có một cái không gian hay không?
Cô ở trong không gian lúc bị chấn động, cô còn ẩn ẩn cảm giác được có một không gian khác va chạm với không gian của cô, giống như muốn thâu tóm không gian, nhưng sau đó đột nhiên lại rút về.
Trước đó bọn họ vẫn luôn lo lắng, khi Mục Ca ở trong không gian cùng Mục Ca của thời không này dung hợp, không gian cũng có thể bị dung hợp.
Nhưng may mắn chính là, hai người này đã dung hợp thành công, hai không gian lại không bị dung hợp với nhau.
- Đúng vậy.
Mục Ca gật đầu:
- Vốn dĩ hắn muốn tiến vào không gian của cô, nhưng lại bị ngăn cản, tôi liền nhân lúc đó dung hợp với hắn.
Mục Ca nghiêm túc nhìn Sở Duyệt nói:
- Trước đó tôi đã nói với cô, lúc không gian xuyên qua khe nứt thời gian đã sớm bị vỡ nát, hiện tại không gian này là do cô chữa trị từng chút một. Nó là của cô, ngay cả Mục Ca của thời không cũng không thể khống chế được.
- Nga.
Sở Duyệt nhếch khóe miệng, vui vẻ hỏi:
- Nói cách khác cái không gian này là một cái bug, do tôi tạo ra?
Mục Ca nhìn Sở Duyệt vui vẻ giống như con chuột hamster nhỏ ăn trộm thóc trong kho lúa, cũng cười theo, nói:
- Xem như là vậy, hiện tại cô có thể yên tâm.
Sở Duyệt liên tục gật đầu, cười hề hề nói:
- Vậy hiện tại tôi có thể gieo trồng các loại cây trong không gian, tôi có thể gieo trồng tất cả hạt giống mà tôi đã thu thập trước đó, củ cải rau xanh bắp lúa đều trồng, sau này không bao giờ phải lo lắng về việc không có đồ ăn nữa.
Mục Ly nhìn hai người cười vui vẻ, cũng mỉm cười nói với Sở Duyệt:
- Lúc nào cô muốn trồng cái gì đó thì có thể tới tìm tôi, tuy rằng tôi không phải chuyên nghiệp lắm, nhưng cũng đã từng một ít hoa cỏ linh tinh gì đó.
- Không có việc gì, tôi đã có giúp đỡ.
Sở Duyệt cười trả lời.
……
Sở Duyệt cùng Mục Ly đã một đêm không ngủ, lúc này thả lỏng, cả người vẫn có chút mệt mỏi.
Mục Ca mang theo Mục Ly về không gian của mình để ngủ tiếp, Sở Duyệt cũng trở về không gian của mình.
Sau khi tiến vào không gian, nhìn không gian không còn Mục Ca, Sở Duyệt có chút không quen.
Đã một khoảng thời gian dài, tính cả lúc Mục Ca vẫn còn lơ lửng trên bầu trời, chỉ cần hắn ở đó, là Sở Duyệt sẽ cảm thấy thật an tâm.
Nhưng hiện tại Mục Ca không còn ở trong không gian nữa, bỗng nhiên Sở Duyệt lại cảm thấy có chút không quen, cô còn phải tự mình nghĩ cách điều chỉnh thời gian trong không gian một chút, biến nó về trạng thái bất động ban đầu.
Bất quá, như bây giờ cũng rất tốt, cô cùng Mục Ca mỗi người đều có không gian riêng, ngoại trừ không thể đến cửa thăm nhau, những thứ khác đều rất tốt.
Nhìn Cổn Cổn trong hồ đang bơi về phía mình, Sở Duyệt nở nụ cười, cô còn có một kẻ dở hơi lớn là Cổn Cổn ở chỗ này a, cô không đơn độc a.
Chờ trở về căn cứ Cách Kỳ, cô sẽ đưa ba mẹ vào không gian, đến lúc đó để con tê tê phụ trách đào đất, ba mẹ gieo hạt, cô cùng Cổn Cổn liền phụ trách tưới nước rồi bón phân, như vậy bọn họ sẽ có lương thực rau dưa ăn mãi không hết.
Ôm mộng tưởng tốt đẹp này, Sở Duyệt mang theo Cổn Cổn trở về biệt thự nhỏ của cô để ngủ bù.
Chờ Sở Duyệt tỉnh ngủ, ra khỏi không gian, Mục Ly cũng ra tới.
Sở Duyệt thả một chiếc xe ra, hai người hai người cẩn thận đặt Mục Ca vào ghế sau, Sở Duyệt liền lái xe chở bọn họ đến căn cứ Cách Kỳ.
Hiện tại bên ngoài quá nguy hiểm, mà thân thể Mục Ca quá yếu, ngay cả việc ngồi dậy cũng có chút khó khăn, trước tiên phải tìm một căn cứ an toàn để dưỡng thương.
Thay vì đi đến một nơi xa lạ, còn không bằng cùng Sở Duyệt tới căn cứ Cách Kỳ, nơi đó ít nhất còn có hai người quen biết để chăm sóc lẫn nhau.
Xe vào trong núi không thể đi tiếp, Mục Ly đưa Mục Ca vào không gian của mình, Sở Duyệt lại thả Cổn Cổn ra.
Khi Cổn Cổn nghe nói lại phải chở Mục Ly thi đấu cùng Sở Duyệt, nó đã hưng phấn đến mức quay vòng tại chỗ, sau đó chạy như một đạo tia chớp.
Sở Duyệt đã chạy hết tốc lực mà cũng không đuổi kịp nó, chỉ có thể kêu nó chạy chậm một chút, ai biết gia hỏa này chẳng những không chậm lại, mà còn tăng tốc chạy nhanh hơn.
Hừ hừ, nhìn đi, liền tính nó cõng người trên lưng, nó vẫn có thể chạy nhanh hơn Sở Duyệt!
Nó là nhanh nhất!
Sở Duyệt ở phía sau nhìn thấy bóng dáng tròn trịa của Cổn Cổn càng ngày càng xa, trong lòng quýnh lên, bỗng nhiên không gian trước mắt hơi vặn vẹo, Sở Duyệt thấy mắt hoa lên, giây tiếp theo, cư nhiên cô đã ở trước mặt Cổn Cổn!
Sở Duyệt sửng sốt một chút, cảm giác này giống như thuấn di ở trong không gian, nhưng đây là ở bên ngoài, hiện tại ở bên ngoài mà cô cũng có thể thuấn di sao?
Nghĩ tới vừa rồi không gian có chút vặn vẹo, bỗng nhiên Sở Duyệt ngộ ra, chẳng lẽ đây là dịch chuyển không gian mà Mục Ca đã nhắc đến?