Lúc Sở Duyệt đang ngây người, Mục Ca đã nhét cho cô một làn sóng năng lượng lớn, sau đó nhìn thẳng về phía hai người còn đang ngơ ngác nhìn mình, nói:
- Dung hợp xảy ra chút vấn đề, hai người chúng tôi có ý khác nhau, đều không muốn để đối phương điều khiển mình.
- Cho nên……
Sở Duyệt cũng hiểu một chút.
- Tình huống hiện tại của hai người giống như kiểu nhân cách phân liệt?
Mục Ca miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ gật gật đầu, nói:
- Có thể coi là vậy, đừng lo lắng, rất nhanh sẽ xử lý tốt, hắn không phải là đối thủ của tôi.
Dù sao Mục Ly cũng là chị ruột của hắn, tuy bây giờ cô ấy vẫn có chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng khuyên bảo:
- Hai người vốn dĩ là một thể, sao lại có thể đánh nhau với chính mình??
- Không phải là đánh.
Mục Ca vừa nói vừa đưa tay rút ra chiếc kẹp đo nồng độ oxy trong máu trên ngón tay, thử từ từ ngồi dậy.
- Chỉ là tranh vị trí lão đại mà thôi, chờ quyết định được, sẽ giống như Sở Duyệt vậy, ý thức của hai thời không sẽ hoàn toàn được dung hợp.
Sở Duyệt nhíu mày cảm nhận trạng thái tinh thần của mình một chút, hình như cô chưa bao giờ rơi vào tình huống hai ý thức tranh giành cơ thể như Mục Ca, là do ý thức của cô quá mạnh sao??
- Tiểu Ca, vậy nếu em tranh thắng, người còn lại sẽ đi đâu? Sẽ biến mất khỏi thế giới này sao?
Mục Ly chút thật cẩn thận hỏi Mục Ca, hai người đều là em trai của cô ấy, lòng bàn tay mu bàn tay đều làm cô ấy đau lòng, cái nào biến mất cô ấy cũng đều không dễ chịu.
Mục Ca đã ngồi dậy, hắn nhìn Mục Ly, cười cười nói:
- Chị, là dung hợp, không phải ngươi chết ta sống!
Nói xong hắn lại quay đầu hỏi Sở Duyệt:
- Sau khi trở về, có thời khắc nào mà cô cảm thấy con người mình giống trước đây hơn không?
Những lời này khiến Sở Duyệt ngốc lăng, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, thật sự là có.
Vốn dĩ cô đã bị mạt thế tôi luyện thành người lạnh tâm lạnh phổi, nhưng sau khi sống lại cô vẫn không khỏi mềm lòng, lúc trước cô còn nghĩ là do cô trở về thời kỳ đầu mạt thế, tâm cảnh thay đổi theo đó, nhưng hóa ra là do chính cô của thời không này?
- Nhưng vì sao tôi lại không cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy?
Sở Duyệt vẫn luôn cho rằng cô đã KO chính mình của thời không này, không nghĩ tới cô ấy vẫn luôn ở đó.
- Có lẽ là do ý thức của hai người quá giống nhau, cho nên rất tự nhiên mà dung hợp với nhau một cách thuận lợi.
Mục Ca đột nhiên lại nhíu mày, giống như đang dùng sức áp chế cái gì đó, nhưng rất nhanh, biểu tình trên mặt hắn liền trở nên lạnh nhạt.
Mục Ca mặt lạnh nhìn lướt qua bộ dáng chưa kịp phản ứng lại của Sở Duyệt, giống như có chút ghét bỏ cô vậy.
Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Mục Ly đang lo lắng mình, bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng:
- Chị!!!
- A!
Mục Ly vội vàng trả lời, bỗng nhiên nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Mục Ca, liền vội vàng hỏi:
- Tiểu Ca, chị ở đây, em muốn gì sao?
- Ba…… Mẹ đâu? Mọi người thật sự…… Còn cần……em sao?
Mục Ca nhìn Mục Ly, trong ánh mắt còn có một tia chờ mong, Mục Ly lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi quay mặt đi, nói:
- Ba mẹ, không còn nữa! Bọn họ vẫn luôn đi tìm em, cả nhà chưa bao giờ không cần em!
- Chị, không khóc…… Tiểu Ca, nghe lời!
Mục Ca giơ tay nhẹ nhàng chạm vào Mục Ly, ánh mắt nhìn cô ấy thật kỹ, phảng phất giống như muốn khắc Mục Ly vào trong lòng.
Mục Ly lau lau nước mắt, vừa khóc vừa cười, nắm lấy bàn tay của Mục Ca, rồi gật đầu nói:
- Tiểu Ca đương nhiên là ngoan ngoãn nhất, chị thương Tiểu Ca nhất, chị tới đón em về nhà!
Mục Ca ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn Mục Ly một hồi lâu, sau đó mới từ từ nhắm hai mắt lại.