Vốn dĩ Sở Duyệt rất vui vẻ khi nhìn thấy Mục Ca tỉnh lại, nhưng lại bị lời nói của Mục Ca làm cho sửng sốt, nụ cười đông cứng lại trên khóe môi.
Có ý gì?
Mục Ca đã mất trí nhớ hay bị Mục Ca của thời không này xử lý?!
Đôi mắt kinh ngạc của Sở Duyệt vừa lúc đối diện với cặp mắt trong suốt có chút phòng bị Mục Ca, hai người cứ vậy mà nhìn nhau, đều không mở miệng nói chuyện.
Mục Ly đứng ở cửa, nhìn thấy Mục Ca tỉnh lại, vui vẻ chạy như bay tới, kích động hô:
- Tiểu Ca, em tỉnh rồi?
Mục Ca hơi quay đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Mục Ly, ánh mắt xa lạ, giống như ngay cả Mục Ly không nhận ra.
Mục Ly vội vàng nói với Mục Ca:
- Tiểu Ca, là chị a, em không nhận ra chị sao?
Ánh mắt của Mục Ca bình thản, nhìn Mục Ly rồi nhẹ giọng hỏi:
- Các người…… Vì sao…… Không…… cần tôi?
Mục Ly rất kinh ngạc, chuyện này không phải cô ấy đã sớm giải thích rõ ràng cùng Mục Ca rồi sao? Vì sao hiện tại hắn lại hỏi giống như bọn họ vừa mới gặp nhau a?
- Không có không có! Tiểu Ca, không phải chúng ta không cần em, cả nhà vẫn luôn đi tìm em a! Cả nhà đã tìm em rắt nhiều năm...
Mục Ly nói tới đây, liền nghẹn ngào không nói được nữa, lúc trước rõ ràng là không có việc gì, nhưng tại sao bây giờ ngay cả cô ấy mà hắn cũng không nhận ra?
Sở Duyệt chậm rãi rút bàn tay đang vận chuyển năng lượng cho Mục Ca lại, cô nghĩ có lẽ mình đã hiểu đại khái đang xảy ra chuyện gì.
Khi Mục Ca của hai thời không dung hợp lại, Mục Ca của thời không này chiếm cứ quyền chủ đạo, cho nên tỉnh lại là Mục Ca của thời không này.
Cũng giống như cô, chiếm cứ thân thể của mình ở thời không này, mà cô của thời không này chưa từng xuất hiện lại nữa.
Trên thực tế, dù Mục Ca nào tỉnh lại, đối với Mục Ly mà nói cũng không có gì khác nhau, hai người đều là em trai của cô ấy, chẳng qua là phải giải thích chuyện lúc trước một lần nữa mà thôi.
Nhưng đối với Sở Duyệt, thì không giống.
Người xé rách không gian đưa cô trở về chính là Mục Ca của thời không kia.
Cũng chính Mục Ca vẫn luôn là người đồng hành cùng cô trên con đường này.
Bọn họ tín nhiệm nhau, ỷ lại nhau, đối với Sở Duyệt, hắn còn quan trọng hơn một người bạn.
Nhưng hiện tại hắn đã bị Mục Ca của thời không này thay thế, trong lòng Sở Duyệt có chút khó tiếp nhận.
Người thiếu niên từng đồng sinh cộng tử với cô, thật sự đã biến mất như vậy sao?
- Tiểu Ca, em làm sao vậy?!
Bỗng nhiên Mục Ly kêu lên một tiếng, Sở Duyệt vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Mục Ca.
Chỉ thấy Mục Ca nằm trên giường bỗng nhiên co giật, lông mày nhíu lại, đầy thống khổ, không dễ gì mới khiến sắc mặt tốt lúc này lại trở về tái nhợt.
Sở Duyệt vội vàng giơ tay nắm lấy tay Mục Ca, đưa năng lượng truyền vào thân thể hắn.
Nhưng lúc này, chẳng những Mục Ca không thể hấp thu năng lượng, ngược lại có rất nhiều năng lượng từ trên người Mục Ca toát ra, mạnh mẽ lao về phía Sở Duyệt.
Sở Duyệt bị loại cảm giác này làm cho cả kinh!
Đây là Mục Ca đang đẩy năng lượng của mình cho cô!
Nhưng vì sao hắn lại làm như vậy?
Rõ ràng hiện tại hắn không quen biết cô!
Tuy Mục Ca này không quen biết Sở Duyệt, nhưng Sở Duyệt cũng muốn hắn sống sót, cho nên đã dùng sức lại đẩy năng lượng của mình về phía hắn.
- Sở Duyệt, thu hồi năng lượng đi, không gian này không cần nhiều năng lượng như vậy.
Giọng nói quen thuộc của Mục Ca bỗng nhiên vang lên, Mục Ly cùng Sở Duyệt đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Mục Ca.
Đây lại là tình huống gì?