Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 326 - Chương 326 - Cô Là Ai?

Chương 326 - Cô là ai?
Chương 326 - Cô là ai?

Sở Duyệt cùng Mục Ly đều từ chối lời đề nghị của Phó Hồng Vũ, hai người đều lo lắng cho Mục Ca ở trong không gian, có chút sốt ruột.

Trạng thái hiện tại của Mục Ca quá yếu, vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm nơi an toàn để đánh thức hắn.

Trước mắt, mặc dù Phó Hồng Vũ nhìn không tồi, nhưng dù sao bọn họ mới quen biết, không hiểu biết gì về nhau.

Huống chi cô ta vừa nói anh trai cô ta sẽ tới đây ngay lập tức, lại là một người xa lạ khác mà cô chưa từng gặp, đối với bọn họ, căn cứ này không phải là nơi an toàn.

- Không cần đâu, phó tiểu thư, cảm ơn ý tốt của cô.

Sở Duyệt cảm tạ Phó Hồng Vũ rồi nói tiếp:

- Bất quá, tôi có chuyện muốn hỏi cô một chút, cô có biết Giang Nghệ để dịch dị năng ở đâu không? Này tuy là thuốc độc, nhưng hiện tại lại khá khan hiếm, nếu có, tôi hy vọng có thể mang về cho viện sĩ Long làm nghiên cứu, cũng mong tìm được biện pháp giải quyết sớm một chút.

Sở Duyệt đã cẩn thận tìm kiếm ở tầng hầm, nhưng không thấy tung tích dịch dị năng, cô cũng đã thử dùng tinh thần lực đảo qua toàn bộ ngôi nhà, đều không phát hiện ra dịch dị năng.

Giang Nghệ không có quyền hạn đi xuống lầu 10 của căn cứ thực nghiệm, cho dù trong tay hắn có dịch dị năng, có lẽ cũng không quá nhiều, nhưng không thể không có.

Nếu tìm được nó, có lẽ sẽ có ích cho tình trạng hiện tại của Mục Ca.

- Dịch dị năng?

Phó Hồng Vũ hơi hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ nói:

- Hắn từng nói với tôi rồi, hắn đã đưa toàn bộ dịch dị năng cho người nhà tôi dùng, nhưng hiện tại tôi không chắc liệu hắn có lừa gạt tôi hay không, nếu không hai người chờ ở căn cứ hai ngày, tôi sẽ tìm thử xem.

Sở Duyệt suy nghĩ một chút, quyết định quên đi, cho dù lấy được chút dịch dị năng này cũng không có tác dụng gì lớn, không cần lãng phí thời gian ở đây, hiện tại quan trọng nhất là đánh thức Mục Ca.

- Quên đi, chuyện này để sau nói. Lần này chúng tôi tới đây chỉ là để thuyết phục Giang Nghệ không dùng dịch dị năng hại người khác. Không nghĩ tới hắn lại phát rồ như vậy, âm mưu bị bại lộ còn muốn giết người diệt khẩu, hiện tại chúng tôi vô tình giết chết hắn, còn phải mau chóng trở báo cáo với cấp trên, nên phải rời đi càng sớm càng tốt.”

- Vậy chờ hừng đông rồi lên đường, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tự mình dẫn người đưa hai người tới nơi muốn đến, một cách an toàn.

Giọng nói của Phó Hồng Vũ có chút gấp gáp, đôi mày thanh tú nhíu lại, trong lòng có chút rối rắm.

Hai người thật sự rất mạnh, cô ta dám nói toàn bộ căn cứ Hưng Nguyên không ai có thể đánh bại được họ.

Ban đầu cô ta muốn giữ hai người ở lại căn cứ.

Hiện tại đúng là lúc căn cứ bọn họ cần nhân tài, nếu có thể giữ hai người này ở lại, vậy thì thực lực của toàn bộ căn cứ Hưng Nguyên sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhưng hiện tại cô ta không dám giữ bọn họ lại, cô ta cùng người nhà đều đã trúng độc của dịch dị năng, không lâu sau có thể sẽ biến dị thành thây khô.

Vừa rồi bọn họ còn nói, sau khi trở về, nếu đám người viện sĩ Long bên kia đã nghiên cứu ra biện pháp giải quyết, bọn họ sẽ nghĩ cách thông báo cho cô ta, đây mới thực sự là lợi ích tốt nhất.

Cô ta nghĩ giữ hai người này ở lại căn cứ ít nhất vài ngày, nếu có thể liền bồi dưỡng một chút giao tình, trong nhà cô ta không có người ở bên trên, ngoài việc trông cậy vào hai người này ra, thì không còn chút hy vọng nào.

Nếu cứ vậy mà thả hai người này đi, cô ta thật sự cảm thấy không yên tâm, vạn nhất hai người đi rồi quên mất cô ta thì sao?

Thậm chí ngay cả tên của hai người mà cô ta còn không biết, về sau có muốn tìm hai người cũng không biết nên tìm như thế nào.

Vốn dĩ Phó Hồng Vũ còn muốn đợi anh trai đến rồi bàn bạc đối sách một chút, không nghĩ tới hai người họ lại rời đi nhanh như vậy.

Cô ta chỉ có thể tận lực giữ chân bọn họ thêm một lúc, nếu có thể theo chân hai người bọn họ đến căn cứ thủ đô hoặc căn cứ thực nghiệm thì càng tốt.

- Thật sự không cần, phó tiểu thư, tôi biết cô đang lo lắng cái gì. Yên tâm đi, tôi đã nói được thì sẽ làm được, chờ có kết quả nghiên cứu rồi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách thông báo cho cô.

Sở Duyệt nói xong, nhìn thẳng về phía Phó Hồng Vũ rồi gật gật đầu, sau đó lướt qua cô ta rồi đi ra ngoài.

Phó Hồng Vũ vội vàng đuổi kịp, vừa đi vừa cười nói:

- Tôi biết, tôi đương nhiên tin tưởng hai người! Nhưng hai người xem, hai người đã giúp nhà chúng tôi một chuyện lớn như vậy, chúng tôi cũng không thể không bày tỏ một chút a, ít nhất cũng phải để chúng tôi cảm ơn hai người đàng hoàng mới được! Hai người muốn gì, chỉ cần trong căn cứ có, đều không thành vấn đề!

Mục Ly nhìn Phó Hồng Vũ đi bên cạnh, kỳ thật cô gái này tâm địa không xấu, cô cũng hiểu được nỗi lo lắng của cô ta.

Nhưng lúc này cô ta lại cứ ngăn cản bọn họ, mà Mục Ly đang nóng lòng muốn gặp em trai mình, trong lòng có chút phiền loạn, trực tiếp mở miệng nói:

- Nếu cô thực sự muốn báo đáp, thì chỉ cần cho chúng tôi biết làm thế nào để rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Phó Hồng Vũ nghẹn họng, cắn răng nhìn về phía Sở Duyệt đang đi phía trước, xem ra không thể giữ chân bọn họ chờ anh cả tới kịp.

Mà anh cả cũng thật là, sao lâu như vậy còn chưa tới, cứ vào lúc mấu chốt lại rớt dây xích!

Cô ta không dám đắc tội với hai người này, thấy không thể kéo dài thời gian được, chỉ đành quyết định đưa bọn họ đi ra ngoài, ít nhất còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt!

- Được rồi, đi theo tôi, tôi dẫn hai người ra ngoài.

Phó Hồng Vũ nói xong, nhanh chóng đi về phía trước, Sở Duyệt và Mục Ly nhìn nhau rồi đi theo cô ta ra ngoài.

Trên đường đi, Phó Hồng Vũ nhìn thấy anh trai mình dẫn người đi một con đường khác tới, cô ta phải nghiến răng nghiến lợi để không hét lên.

Hiện tại anh trai cô ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nếu gọi hắn tới, chắc chắn sẽ chậm trễ hồi lâu, cô ta chỉ sợ hai người kia không có kiên nhẫn chờ đợi.

Tới cửa, thủ vệ vừa thấy là đại tiểu thư, cho dù lúc này trời còn chưa sáng, vẫn vội vàng mở cửa cho bọn họ.

Sở Duyệt nhìn Phó Hồng Vũ đứng ở cửa, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói với cô ta:

- Đừng nghĩ nữa, nếu cô đã lựa chọn tin tưởng tôi, liền tin tưởng đến cùng, tôi đã nói, thì nhất định sẽ làm được.

Phó Hồng Vũ gật gật đầu, miễn cưỡng cười cười, muốn nói gì đó, nhưng Sở Duyệt cùng Mục Ly đã xoay người đi vào màn đêm gần rạng.

Sau khi hai người đi được một khoảng cách nhất định, Sở Duyệt dùng tinh thần lực dò xét bốn phía, xác định chung quanh không có ai, liền thả Cổn Cổn từ không gian ra, dỗ dành nó chở Mục Ly chạy một đoạn, cô cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo ở phía sau.

Đến lúc bình minh, bọn họ tìm thấy một căn nhà được xây dựng trên sườn đồi, hai người dọn dẹp tang thi bên trong, rồi đặt Mục Ca ở phòng ngủ trên lầu.

Mục Ca vẫn chưa tỉnh, nhưng lông mày nhíu lại, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó mà hắn không giải quyết được.

Sở Duyệt để Mục Ly canh giữ ở cửa, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Mục Ca, đem năng lượng không gian của mình đẩy qua cho Mục Ca giống như thứ không đáng tiền.

Có lẽ thân thể của Mục Ca ở ba năm sau còn kém hơn Mục Ca của hiện tại, nhưng vì trước đó cô đã dùng năng lượng của mình để nuôi dưỡng hắn.

Hiện tại Mục Ca vẫn chưa tỉnh lại, cách chữa bệnh bình thường có lẽ không thể cứu được hắn, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng dùng năng lượng của mình để nuôi dưỡng hắn, hy vọng hắn có thể từ từ khỏe lại nhờ sự trợ giúp của năng lượng, giống như lúc ở trong không gian.

Mà cơ thể Mục Ca dường như không từ chối bất kỳ loại năng lượng nào, tất cả năng lượng mà Sở Duyệt truyền qua, đều bị hắn hấp thu.

Khi ngày càng có nhiều năng lượng được đưa vào, sắc mặt của Mục Ca cũng tốt lên trông thấy.

Đôi trong veo hé mở, nhìn thấy Sở Duyệt còn đang truyền năng lượng cho mình, liền mở miệng hỏi:

- Cô…… Là ai?

Bình Luận (0)
Comment