Hai người kiểm tra lần cuối để chắc chắn rằng các thiết bị đều hoạt động bình thường rồi mới xoay người ra khỏi không gian.
Mục đích chuyến này của bọn họ đã hoàn thành viên mãn, hai người mở cửa phòng bước ra ngoài.
Bên ngoài toàn là khói đen, nhưng so với lúc trước, đã tốt hơn một chút, cũng có thể nhìn thấy đại khái đồ đạc trong tầng hầm.
Khi Sở Duyệt đi ngang qua thi thể cháy đen của Giang Nghệ, cô bảo Mục Ly đợi mình một chút, Sở Duyệt đi tới kiểm tra lại lần nữa, để chắc chắn rằng hắn đã chết.
Chỉ khi tên biến thái này thật sự chết rồi, tảng đá đè nặng trong lòng cô mới có thể hoàn toàn tan vỡ.
Nếu không Sở Duyệt luôn cảm thấy bất an, giống như có một con dao treo lủng lẳng trên đỉnh đầu, chỉ sợ một ngày nào đó, những người đã từng chết trong tay hắn đời trước, lại rơi vào tay hắn lần nữa.
Nếu không phải lúc này thời cơ không đúng, cô còn muốn thuận tay nhét hắn vào hũ tro cốt a.
Bất quá, tại sao trong thi thể của hắn lại có thứ gì đó trông giống như tinh hạch?
Sở Duyệt đào đào qua thi thể của Giang Nghệ, cư nhiên lại tìm được một viên tinh hạch trong suốt cho mình.
Đây là tinh hạch hệ tinh thần!
Sở Duyệt nhìn viên tinh hạch kẹp giữa hai ngón tay mình, cô có chút bất ngờ, loại dao động năng lượng này, rõ ràng chính là năng lượng dị năng của Giang Nghệ.
Nhưng từ khi nào mà trong đầu dị năng giả lại có tinh hạch?
Mặc dù kiếp trước cô chưa từng đào qua dị năng giả, nhưng cũng từng nghe nói trong đầu dị năng giả không có tinh hạch a.
Ngay cả lúc bị nhốt trong phòng thí nghiệm kia của Giang Nghệ, năng lượng cũng được chiết xuất thông qua các thiết bị, chưa từng nghe nói là đào được tinh hạch.
Nếu dị năng giả có tinh hạch, chẳng phải bọn họ sẽ gặp nguy hiểm hơn sao?
Bởi vì tìm tinh hạch của dị năng giả đơn giản hơn rất nhiều, so với việc đi giết tang thi biến dị.
Nhưng viên tinh hạch này của Giang Nghệ là từ đâu ra?
Đè nghi ngờ trong lòng xuống, Sở Duyệt thu hồi tinh hạch cùng tro cốt của Giang Nghệ, sau đó cùng Mục Ly đi ra khỏi tầng hầm.
Sau khi đi lên cầu thang, Sở Duyệt lại khống chế lưỡi dao gió cùng hỏa cầu phá hủy toàn bộ tầng hầm rồi đốt cháy nó lần nữa.
Những thứ trong tầng hầm này, đại đa số đều dùng để nhằm vào Mục Ca, tóc của hắn, máu của hắn, bao gồm một ít tổ chức da thịt, đều có tiêu bản.
Mấy thứ này không thể lưu lại.
Ở cửa tầng hầm, Phó Hồng Vũ nghe thấy tiếng vang bên trong cũng không nhúc nhích, vẫn ngơ ngác ngồi đó, mãi đến khi nhìn thấy hai người Sở Duyệt ra tới, mới cuống quít đứng lên, hỏi:
- Các người đã ra tới? Phía dưới thế nào?
- Thật xin lỗi, phía dưới đã bị đốt sạch.
Sở Duyệt đối với Phó Hồng Vũ xin lỗi mà nói.
- Đốt? Người kia, các người cũng định đốt sao? Không phải hai người tới cứu hắn sao?
Phó Hồng Vũ nhìn thấy hai người đi lên, cau mày, không khỏi quay đầu lại.
- n, không cần cứu.
Sở Duyệt mơ hồ trả lời.
- Cũng đúng, bộ dáng kia của hắn, cho dù gượng ép kéo dài hơi tàn, tôi nhìn còn thấy khó chịu thay, chết cũng coi như là giải thoát rồi.
Phó Hồng Vũ cũng rất cảm thông, lần đầu tiên nhìn thấy người kia, cô ta thực sự rất sốc, cả cơ thể hắn đều đã biến thành như vậy, cũng không biết Giang Nghệ dùng biện pháp gì để duy trì sự sống cho hắn,
Nhưng nếu bản thân cô ta biến thành như vậy, cô ta thà rằng chết một cách thống khoái còn hơn phải sống lay lắt như chịu tội.
Sở Duyệt gượng cười nói với Phó Hồng Vũ:
- Phó tiểu thư, buổi tối hôm nay rất cảm ơn cô, chúng tôi đi trước. Những nhân viên nghiên cứu khác trong phòng thí nghiệm này có lẽ cũng không phải người tốt lành gì, các người phải cẩn thận a. Cô yên tâm, nếu phía chính phủ nghiên cứu ra cách giải quyết dịch dị năng, tôi sẽ nghĩ cách thông báo cho mọi người.
Phó Hồng Vũ gật đầu nói:
- Tôi đã cho người đi gọi anh cả tôi tới đây, hắn xử lý những việc này, hai người cũng đừng vội đi, lúc này cũng đang là nửa đêm, hai người có thể đi đâu được?