Sở Duyệt sửng sốt một lát, sau đó quay đầu ra khỏi không gian, trở về phòng kính.
Mục Ly đang canh giữ ở mép giường thấy Sở Duyệt đi ra, vội vàng hỏi:
- Tiểu duyệt, thế nào? Tiểu Ca nói như thế nào?
Sở Duyệt không biết trả lời cô ấy như thế nào, chỉ vội vàng cẩn thận nhìn Mục Ca trên giường, nhẹ giọng gọi:
- Mục Ca, Mục Ca, cậu không sao chứ?
Mục Ca nằm trên giường vẫn không có phản ứng, Sở Duyệt liền luống cuống, cả người giống như bị ngâm trong nước đá.
Xong con bê, cô đã lạc mất Mục Ca trong không gian!
Sở Duyệt không thể tin được, lập tức tiến vào không gian lần nữa, tìm kiếm tung tích của Mục Ca từ trên trời xuống dưới đất, ngay cả mấy cái động mà Cổn Cổn bảo con tê tê đào, cô cũng tìm một lần.
Nhưng không có! Không có!
Trong không gian không còn dấu vết của Mục Ca nữa, hắn thật sự mất tích rồi!
Sở Duyệt không tin Mục Ca cứ như vậy mà biến mất, hắn thông minh như vậy, năng lực mạnh như vậy, không thế cứ như vậy mà biến mất, nhất định cô đã bỏ qua chỗ nào đó.
Sở Duyệt lại trở về tới phòng kính, Mục Ly ở trong phòng nhìn thấy Sở Duyệt lại đi ra, có chút nghi hoặc hỏi:
- Tiểu duyệt, em đang làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Duyệt cắn cắn môi, không trả lời Mục Ly, cô phải nói như thế nào đây?
Hiện tại cô cũng không biết Mục Ca trong không gian đã đi nơi nào, nhưng cô có một phỏng đoán, phải nghiệm chứng một chút rồi nói sau.
Sở Duyệt cúi đầu đi đến cạnh gối đầu của Mục Ca, hơi nâng cao tông giọng, hét bên tai Mục Ca:
- Mục Ca, cậu không sao chứ? Có phải cậu đã dung hợp thành công hay không? Nếu đúng, có thể cho tôi một dấu hiệu được không?
Người nằm trên giường, lông mi hơi hơi rung, tròng mắt trong hốc mắt cũng khẽ động.
Sở Duyệt nháy mắt liền hiểu được, đây là Mục Ca đáp lại mình, hắn đúng là đã dung hợp với cơ thể này.
Nhưng có lẽ là do thân thể quá yếu, hiện tại còn chưa thể tỉnh lại, cho nên chỉ có thể lấy phương thức này để đáp lại cô.
Sở Duyệt vui vẻ cười, ngẩng đầu nói với Mục Ly:
- Mục Ly, Mục Ca đã dung hợp thành công!
- Nhanh như vậy? Không phải, ý chị là…… Này thật tốt quá!
Mục Ly có chút kinh ngạc, cô ấy vẫn luôn canh giữ ở mép giường của Mục Ca, sao ấy lại không phát hiện điều gì?
Nhưng Mục Ly cũng vui vẻ cười rộ lên, những vấn đề trong tưởng tượng của bọn họ đều không xuất hiện, thật tốt!
Bất quá, nhìn Mục Ca vẫn ngủ say, cô ấy lại lo lắng:
- Nhưng vì sao hắn còn chưa tỉnh a? Là do thân thể quá yếu sao?
Sở Duyệt lắc đầu, nói:
- Có lẽ là vậy, em cũng không chắc, nhưng hắn có thể nghe được chúng ta nói chuyện.
Nói xong, Sở Duyệt lại cúi đầu tới gần Mục Ca, nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ tôi có thể nhờ Mục Ly đưa cậu vào không gian được không? Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, căn cứ này không an toàn.
Mi mắt Mục Ca khẽ nhúc nhích trên dưới, đồng ý với kiến nghị của Sở Duyệt.
Sở Duyệt nhìn về phía Mục Ly, đang muốn nói chuyện cùng cô lại, lại thấy Mục Ly lúc này vừa khóc vừa cười nhìn Mục Ca nằm trên giường.
Thấy Sở Duyệt nhìn mình, Mục Ly vội vàng kéo tay áo lau nước mắt, sau đó duỗi tay thu cả Mục Ca cùng thiết bị bên cạnh hắn vào không gian của mình.
Lúc này, Mục Ly thuận lợi thu cả người và đồ vào, mà không gặp chút trở ngại nào.
Ngay sau đó, cô ấy cùng Sở Duyệt cũng đi vào không gian, kết nối tất cả các thiết bị cần cắm điện vào bình ắc-quy loại lớn mà Sở Duyệt lấy tới.