Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323 - Tôi Tin Cô

Chương 323 - Tôi tin cô
Chương 323 - Tôi tin cô

Nếu trong quá trình dung hợp của Mục Ca ở hai thời không, lại xảy ra vấn đề gì, mà bọn họ lại ở trong căn cứ này, không thể không cố kỵ để nghĩ cách giải quyết.

Cho nên bọn họ mới quyết định sau khi ra khỏi căn cứ này, mới tìm một nơi an toàn thử dung hợp.

- Không phải vì cái này.

Nói đến cách mình tiến vào không gian, Mục Ly lắc đầu nói:

- Chị chỉ có thể tiến vào không gian khi đang đứng, là do lúc mới có không gian, không biết vì sao mà luôn bất giác đi vào bên trong. Có đôi khi là bị vấp ngã, nhảy hố, thậm chí ngay cả khi nằm trên giường cũng bất ngờ đi vào không gian, có mấy lần thiếu chút nữa đã bị người khác nhìn thấy. Cho nên Tiểu Ca mới nghĩ cách đặt thêm một cái hạn chế cho chị, chỉ khi đứng mới có thể tiến vào không gian, nhưng Tiểu Ca có thể tiến vào không gian của chị trong bất cứ trạng thái nào.

Sở Duyệt nghe Mục Ly nói, nhìn nhìn Mục Ca ngủ say trên giường, quay đầu nói với Mục Ly:

- Trước tiên chị ở chỗ này bảo vệ hắn, em vào trong không gian hỏi Mục Ca một chút, xem hắn nói như thế nào.

Trên thế giới người hiểu hắn nhất chắc chắn là chính hắn.

Mục Ly gật đầu, nhìn Sở Duyệt biến mất tại chỗ, sau đó lại lo lắng nhìn khói đặc cuồn cuộn bên ngoài phòng, rồi quay đầu nhìn Mục Ca nằm trên giường, nhẹ giọng dỗ dành:

- Tiểu Ca không sợ, chị nhất định sẽ mang em về nhà! Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ tiếp tục làm những bài thi còn dang dở đó, bây giờ chị đã có thể làm được rất nhiều món ngon, để sau này từ từ làm cho em ăn, chị nhất định nuôi em, nuối đến trắng trẻo mập mạp, giống như khi còn nhỏ vậy……

Mục Ly lải nhải nói về những việc sẽ đền bù cho hắn, muốn bồi thường hắn như thế nào, yêu thương hắn như thế nào.

Nhìn Mục Ca nằm trên giường, cả người gầy như que củi, trong lòng cô ấy đau nhói.

Mục Ca ở trong không gian, cho dù là lúc ở trong quả cầu ánh sáng, cũng không giống như bây giờ, hoàn toàn không có sinh khí.

Thiếu niên nằm trên giường, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng vào lúc Mục Ly giơ tay lau nước mắt, lông mi của hắn khẽ run lên, rất khó phát hiện ra.

Trong không gian, lúc này Sở Duyệt cũng đang nói chuyện này cùng Mục Ca, cô khó khăn nói:

- Hiện tại Mục Ly không thể mang hắn vào không gian, cậu có là biết vì sao không?

Mục Ca rũ xuống mi mắt, nhẹ giọng nói:

- Không phải không gian xảy ra vấn đề, tôi nghĩ hẳn là hắn đang từ chối nó.

- Từ chối?

Sở Duyệt không khỏi có chút khó hiểu, cô từng nghe Mục Ca nói qua, hắn đã từng ghét bỏ thế giới này, nhưng đó là bởi vì hắn cảm thấy trên đời này không còn thứu gì để hắn lưu luyến.

Nhưng hiện tại, người đang gọi hắn từng tiếng từng tiếng kia, là chị gái của hắn, Mục Ly a.

- Nhưng hiện tại người mang hắn rời đi là Mục Ly, lúc trước không phải Mục Ly vừa xuất hiện trong không gian, cậu liền chủ động nói chuyện sao?

- Tôi không giống, bởi vì lúc đó là cô đưa Mục Ly tới trước mặt tôi, cho nên tôi mới lựa chọn tin tưởng.

Mục Ca ngẩng đầu nhìn Sở Duyệt, trong ánh mắt trong vắt có chút dao động:

- Nếu không phải bởi vì cô, thì cho dù chị ấy có xuất hiện ở trước mặt tôi, nói với tôi những lời gì đó, tôi cũng sẽ không tin.

Nói tới đây, Mục Ca nhếch khóe môi mang theo một tia trào phúng:

- Loại xiếc thân nhân này, bọn chúng đã chơi qua quá nhiều lần rồi, từ khi đó tôi hoàn toàn không còn tin vào những thứ đó nữa.

Sở Duyệt nhìn thần sắc có chút cô đơn của Mục Ca, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, giống như dỗ dành trẻ con, nói:

- Không có việc gì, đều đã qua, mặc kệ là cậu của hiện tại, hay là cậu của bên ngoài kia, sau này đều sẽ ổn thôi, không ai có thể làm tổn thương cậu nữa!

Mục Ca bị sờ đầu, cả người có chút cứng đờ, sau đó nghe Sở Duyệt nói tiếp:

- Nếu không, cậu hãy mở cửa và đi ra ngoài với tôi, trực tiếp dung hợp với cậu của hiện tại, nói không chừng mỗi người chúng ta có thể có một không gian a.

Mục Ca cười cười, lắc đầu nói:

- Nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ không có vấn đề gì, nhưng hắn không được, hắn kháng cự hết thảy, hơn nữa hắn lại có năng lực để kháng cự hết thảy này, tôi đi ra ngoài cũng không thể hòa làm một thể với hắn.

Sở Duyệt cau mày gãi gãi đầu, buồn bực nói:

- Hiện tại vấn đề lại quay về điểm ban đầu, phải làm thế nào mới có thể khiến Mục Ca bên ngoài tin tưởng Mục Ly thật sự là chị gái của hai người, cô ấy thực sự đến đây để cứu hắn, bằng không nếu tiếp tục ở chỗ này cũng không phải chuyện tốt a.

Mục Ca quay đầu nhìn bốn phía, nói với Sở Duyệt:

- Không vội, có lẽ hắn cũng đã bắt đầu thử chúng ta.

Sở Duyệt nghi hoặc nhìn Mục Ca, có ý gì?

Mục Ca nhắm mắt lại, giơ tay cảm nhận:

- Thời gian trong không gian đang lưu động, hắn đang thử cảm nhận không gian này.

Sở Duyệt cũng nhìn quanh bốn phía, mọi thứ xung quanh dường như không có gì thay đổi, nhưng cô lại mơ hồ cảm giác được có điều gì đó không giống, chẳng lẽ đây là thời gian đang chuyển động?

Kể từ khi cô có thể đi vào không gian, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được dòng chảy của thời gian.

Bỗng nhiên, Sở Duyệt giống như cảm nhận được có thứ gì muốn chen vào trong không gian, cô theo bản năng mà muốn đuổi hắn ra, nhưng ở một khắc cuối cùng kịp phản ứng lại.

Người muốn đi vào trong không gian này, hẳn là Mục Ca ở bên ngoài!

Tuy không biết sau khi Mục Ca bên ngoài tiến vào không gian sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hắn nguyện ý chủ động tiến vào, Sở Duyệt cũng không muốn ngăn cản hắn.

Khi Sở Duyệt buông tay, không gian đột nhiên vặn vẹo, một cổ lực lượng khổng lồ giống như trong nháy mắt có thể xé rách không gian ra.

Sở Duyệt cũng cảm thấy mình như sắp bị xé nát, mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ.

Cô gắt gao cắn chặt răng, dựa vào cảm giác, bắt đầu điều động toàn bộ năng lượng trong cơ thể, dùng hết toàn lực để duy trì sự ổn định của không gian.

Ẩn ẩn có một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai Sở Duyệt, nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi là ai?”

m thanh này giống như khi Mục Ca dùng sóng điện não để giao lưu với Sở Duyệt trước kia.

Sở Duyệt biết người hỏi vấn đề này chính là Mục Ca của thời không này, liền nhanh chóng trả lời:

"Mục Ca, tôi là Sở Duyệt, tôi là người mà cậu sẽ gặp trong tương lai. Sau đó cậu đã xé rách không gian đưa tôi về mấy năm trước, hiện tại tôi đã mang chị gái cậu tới đón cậu. Cho dù cậu không tin tôi, chẳng lẽ còn không tin chính cậu sao? Chẳng phải cậu có thể nhìn thấy bản thân mình của tương lai ở không gian này sao?

Hiện tại Sở Duyệt không biết Mục Ca trong không gian ở nơi nào, cô đã dùng toàn bộ sức lực để duy trì không gian, vì vậy chỉ có thể gân cổ hét lên:

- Mục Ca, xin cậu hãy nói gì đó đi!

“Mục…… Ca……?”

Giọng nói kia giống như đang chịu đựng đau đớn tột độ khi nói ra cái tên này, ngay sau đó, cảm giác không gian xé rách không còn, hết thảy lại khôi phục bình thường.

Sở Duyệt mở to mắt, nhìn không gian giống như không có chút thay đổi nào, cô có chút mơ hồ không biết tình huống bây giờ là như thế nào.

Xe nhà còn ở đây, nhưng Mục Ca trong chiếc xe nhà lại không còn nữa.

- Mục Ca!

Sở Duyệt lớn tiếng hét lên, tìm một vòng trong không gian, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Mục Ca.

Chẳng lẽ vào lúc đó, Mục Ca đã dung hợp với chính mình ở thời không này?

Bình Luận (0)
Comment